Chương 36: (Vô Đề)

Giữa trưa anh lên mạng tra đường, buổi chiều chờ Diệp Mạn đi đến cửa tiệm thì anh đóng gói những món đồ mình điêu khắc, xách theo túi chuẩn bị ra ngoài.

Vừa đi đến cửa, Đại Hoàng đã cắn ống quần của anh, kêu hừ hừ không cho anh đi, anh ngồi xổm xuống an ủi nó: "Buổi tối tao sẽ về, mày ở nhà ngoan ngoãn nhé."

Cuối cùng, anh vuốt ve nó nửa ngày thì nó mới lưu luyến buông ra.

5 năm qua đi, thành phố mọc lên nhiều tòa nhà cao san sát, càng thêm phồn hoa.

Trần Hiểu Huy đội nắng tìm đến một cửa hàng khắc gỗ mỹ nghệ trong thành phố.

Ông chủ trung niên hói đầu vuốt ve những bức tượng gỗ trong tay, khen ngợi: "Không tồi, không tồi, điêu khắc rất tốt."

Trần Hiểu Huy đứng đối diện ông, hỏi: "Vậy có thể đặt ở chỗ này gửi bán không?"

Ông chủ sờ sờ bụng bia của mình, trầm ngâm một lát, nói: "Haiz! Cậu điêu khắc không tồi nhưng cậu cũng biết loại hàng này phải dựa vào độ nổi tiếng của tác giả. Cửa hàng của tôi lớn như này, khách hàng tới đây đều là người giàu có, có khi bọn họ tới đây không phải muốn xem tác phẩm mà trực tiếp hỏi tác phẩm mới nhất của tác giả có tiếng nào đó rồi chốt đơn.

Người không biết tên, dù có điêu khắc đẹp đến đâu thì trong mắt bọn họ cũng chỉ là mấy món đồ chơi dỗ trẻ con mà thôi."

"Tôi biết rồi, đã làm phiền ông chủ."

"Haiz, không có gì, không có gì."

Trước khi Trần Hiểu Huy rời đi có liếc nhìn tác phẩm khắc gỗ được đặt chính giữa cửa hàng, là một tác phẩm bức tranh sơn thủy, trong đó có rất nhiều thiết kế chạm rỗng, mỗi một chi tiết đều cực kỳ tinh tế nhưng tổng thể lại mang tới cho người xem cảm giác phóng khoáng hùng vĩ. So sánh với nhau, tác phẩm của mình đúng thật là chỉ dành dỗ trẻ con thôi!

Cuối cùng, anh quét mắt liếc tấm biển hành nghề, tác giả

- Lý Quốc Phong, giá 50 vạn tệ.

Ông chủ nhìn cậu xoay người khập khiễng ra khỏi tiệm, không đành lòng, nói: "Cậu đến cửa hàng nhỏ hơn hỏi thăm xem, những cửa hàng có có nhiều loại khách hàng, chắc sẽ có cơ hội."

Trần Hiểu Huy xoay người khom lưng với ông, "Cảm ơn."

Ông chủ cười phất phất tay.

Mãi cho đến khi trời gần tối, Trần Hiểu Huy vẫn đeo túi lang thang trên đường, anh đã đi hỏi lớn lớn bé bé 15 cửa hàng rồi.

Khi xe bus dừng lại, anh xuống xe. Đây là cửa hàng cuối cùng anh tra được trên mạng.

Anh bước vào.

- ----

Kết quả vẫn như cũ!

Sau khi ra khỏi cửa hàng cuối, anh không lập tức ngồi giao thông công cộng về nhà mà là đi dạo xung quanh. Thời gian này các quầy hàng ở chợ đêm đã bày bán. Vị trí địa lý ở đây không tồi, gần mấy trường trung học phổ thông và đại học.

Anh đến chợ đêm tìm một vị trí không người, lấy tấm vải lót trong túi ra, đặt một ít món đồ khắc gỗ nhỏ lên.

Đôi vợ chồng bán quần áo bên cạnh tò mò nhìn những tượng gỗ trên mặt đất, người chồng hỏi: "Những cái đó là cậu tự làm hay là bán sỉ?"

"Tự làm."

"A, tay nghề không tồi! Tôi chưa thấy ở đây có ai bán cái này đâu."

"Vậy ư?"

"Phải, mấy thứ này chắc sẽ rất được nữ sinh ở đây yêu thích."

Trần Hiểu Huy lễ phép cười cảm ơn: "Cảm ơn anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!