Chương 30: (Vô Đề)

Bị cúp máy, lòng Diệp Mạn nóng như lửa đốt, gọi lại lần nữa thì đã tắt máy. Cô vội đi giày vừa mới cởi, cầm chìa khóa xe, nhanh chóng ra khỏi cửa. Nhưng ngày thường Trần Hiểu Huy không đi chơi nhiều nên Diệp Mạn chỉ có thể lái xe tìm kiếm không mục tiêu.

Cho đến khi, cô nhận được cuộc gọi từ Cục Cảnh Sát…..

Diệp Mạn không biết mình lái xe đến Cục Cảnh Sát như thế nào, cô nghiêng ngả lảo đảo chạy vào trong, lại là đồng chí cảnh sát trước kia tiếp đãi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lưu Nghị nhận ra cô, đưa cô ngồi xuống một cái ghế trước rồi rót cho cô một ly nước ấm.

Diệp Mạn không uống, chỉ là hai bàn tay nắm chặt, cô trực tiếp hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lưu Nghị ngồi xuống, trầm ngâm một lát mới trầm giọng nói: "Trần Hiểu Huy vừa tự thú, cậu ấy…. giết người!"

Ly giấy trong tay không chịu nổi, rơi xuống đất. Nước ấm tẩm ướt quần dài nhưng Diệp Mạn không thấy nóng.

Lưu Nghị nhanh chóng rút khăn giấy đưa cho cô, Diệp Mạn máy móc nhận, cô không rõ mình có lau hay không, cô chỉ lúng túng hỏi: "Đối phương là ai?"

"……Là người 5 năm trước."

Cô vô lực ngồi tựa lưng vào ghế, không nói gì nữa, chỉ lạnh băng nhìn Lưu Nghị.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lưu Nghị cúi đầu.

Diệp Mạn nhìn Trần Hiểu Huy ngồi đối diện cách tấm pha lê, bàn tay đặt trên đùi vô thức run lên.

Trần Hiểu Huy mỉm cười nhìn Diệp Mạn, nụ cười đó như thể một lữ nhân mệt mỏi kiệt quệ đột nhiên tìm thấy nơi dừng chân nghỉ ngơi, mang theo sự thả lỏng sau cơn mỏi mệt, "Chị, cuối cùng em đã không cần gặp ác mộng nữa rồi." 

Cuối cùng, cậu không cần lo lắng người kia có thể xuất hiện lần nữa trong sinh hoạt của mình, không cần lo gã sẽ hại những người khác, cuối cùng cậu cũng tự tay kết thúc cơn ác mộng này vĩnh viễn rồi.

Diệp Mạn tự trách muốn chết, "Đều do chị, trách chị không sớm chú ý gã ta ra ngoài."

Trần Hiểu Huy lắc đầu, "Không trách chị." Chị đã cho em thứ tuyệt vời nhất, cho em một gia đình ấm áp, nỗ lực cho em một tương lai tươi sáng.

Chỉ là….

"Em xin lỗi vì đã làm chị thất vọng."

Diệp Mạn ướt mắt, "Không….. Chị không trách em, em là đứa trẻ ngoan nhất trên đời. Đây không phải lỗi của em, em chưa bao giờ sai cả."

"Mấy năm nay em đã khiến chị lo lắng rất nhiều."

"Không phải, mấy năm nay chị rất cảm ơn vì có em làm bạn." Tuy bồng bột nhận nuôi cậu nhưng mấy năm nay, hai người thật sự ấm áp làm bạn, sớm trở thành người thân ruột thịt của nhau rồi.

Diệp Mạn đổ người về phía trước, tay đặt lên tấm pha lê: "Em đừng từ bỏ hy vọng, chị sẽ tìm cho em một luật sư giỏi, sẽ chuẩn bị tất cả để khởi tố…."

Trần Hiểu Huy bình tĩnh lắc đầu, "Chị, không cần đâu, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Bất kể là phán quyết gì thì em đều nhận."

Sau một hồi lâu, Diệp Mạn nuốt sự chua xót xuống yết hầu, "…. Chị tôn trọng sự lựa chọn của em."

Cảnh ngục đến nhắc đã đến  giờ, khi Trần Hiểu Huy đứng dậy, nhẹ nhàng nói một câu: "Chị, chị nhất định phải bảo trọng."

Diệp Mạn không nói nên lời, chỉ biết gật đầu.

Cô cứ đứng nhìn bóng lưng thẳng tắp của Trần Hiểu Huy, khập khiễng bước từng bước ra ngoài, khi sắp đi đến cuối lối nhỏ, Trần Hiểu Huy đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, tươi cười xán lạn với Diệp Mạn.

Suy nghĩ của Diệp Mạn lập tức bị kéo về thuở đầu gặp cậu ở viện phúc lợi, cậu bé sạch sẽ, ngượng ngùng mỉm cười nhìn mình, giống như chưa bao giờ trải qua khổ cực trong cuộc sống…..

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!