Thời gian lướt qua rồi biến mất, cành cây lại mọc ra mầm non mới, mọi người lại mặc áo ngắn tay.
Nghỉ hè tới!
Tần Tương Hàn gọi điện thoại cho Đỗ Lam.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Bà nội ~~"
"Lam Lam, nghỉ hè có về không?"
"Không về đâu ạ, cháu sắp lên lớp 12 rồi nên nghỉ hè phải ôn tập rất nhiều."
Tần Tương Hàn ở đầu dây bên kia hơi mất mát, "Thời gian trôi qua nhanh quá, Lam Lam nhà ta sắp thi đại học rồi. Cháu ôn bài chăm chỉ nhé, yêu đương cũng không được ảnh hưởng tới học tập."
"Bà nội ~~"
"Được rồi, bà nội tin cháu."
"Bà nội phải giữ gìn sức khỏe nhé!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Bà biết rồi."
Lời Đỗ Lam nói cũng là nói thật, hiện tại tất cả nội dung từ lớp 10 đến lớp 12 các thầy cô đã dạy xong rồi, nghỉ hè lần này Đỗ Lam và Trần Hiểu Huy không dám thả lỏng việc học một giây nào, trung bình một ngày đều làm một đề thi thử. Số lần hẹn hò đương nhiên cũng vì thế mà giảm bớt.
Không biết có phải ảo giác hay không mà vài lần ra ngoài gần đây cô luôn có cảm giác có ánh mắt nhìn trộm mình, nhưng mà loại cảm giác này lúc có lúc không nên cô cũng không quá để ý.
Buổi chiều Diệp Mạn lái xe từ cửa tiệm về nhà, cần phải đi qua một cái ngã tư đường, thời gian này đường phố đông muốn chết, xe phía trước nửa ngày chẳng nhích nổi nên Diệp Mạn nhàm chán, bắt đầu quan sát hai bên đường.
Vừa khéo bên phải đường có một nhà triển lãm, hiện tại trên đó treo một băng rôn rất lớn, khẩu hiệu trên đó là "Góp nhặt nghệ thuật dân gian", nhìn kỹ chi tiết quy tắc trên băng rôn, thì ra đây là một quảng cáo thi đấu khắc gỗ. Chị nghĩ đến một đống đồ điêu khắc của Trần Hiểu Huy ở nhà, cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt, bởi với tình huống của em ấy, tương lai muốn tìm một công việc không phải chuyện dễ dàng, nếu có thể gầy dựng một mảnh trời trong giới nghệ thuật thì không thể tốt hơn nữa.
Diệp Mạn tìm nơi đỗ xe gần đó, đến tòa nhà triển lãm xin một tờ đơn báo danh.
Sau tờ đơn báo danh có thông tin cụ thể và tỉ mỉ về cuộc thi:
Giải Nhất: khen thưởng 1 vạn tệ tiền mặt.
Giải Nhì: khen thưởng 6000 tệ.
Giải Ba: khen thưởng 3000 tệ.
Cầm tờ đơn về chung cư, Trần Hiểu Huy đang nấu cơm trong bếp, Diệp Mạn thay giày, thuận tay lấy tờ đơn báo danh trong túi xách ra, đặt lên bàn cơm rồi đi vào toilet rửa tay.
Trần Hiểu Huy bưng cơm lên bàn liền nhìn thấy đơn báo danh, cậu cầm lên, nhanh chóng đọc lướt qua.
Diệp Mạn rửa tay xong, đi ra thì thấy cậu đang đọc, vì thế trực tiếp mở miệng hỏi: "Em có hứng thú tham gia không?"
Trần Hiểu Huy tự hỏi một lát, gật gật đầu. Từ nhỏ cậu luôn tự mày mò điêu khắc, chưa từng được học điêu khắc một cách chuyên nghiệp và bài bản, cũng chưa từng tiếp xúc với người cùng chung sở thích, cho nên cuộc thi lần này là một cơ hội. Hơn nữa, cậu nhìn vào số tiền thưởng kia, cậu vẫn luôn muốn làm điều gì đó cho các em ở viện phúc lợi. Tiểu Minh luôn muốn có một chiếc xe đạp, như vậy thì cậu bé có thể đạp xe đưa Tiểu Nam đi học mỗi ngày.
Chỉ còn một tuần nữa là phải gửi tác phẩm cho ban tổ chức, Trần Hiểu Huy ngồi ở bàn học ngẫm nghĩ mãi, cuối cùng cậu lấy ra một tờ giấy trắng, dùng bút chì vẽ lên.
Lần này cậu không định làm một tượng gỗ đơn giản mà chuẩn bị khiêu chiến với điêu khắc phong cảnh.
Cảnh đầu tiên hiện lên trong đầu cậu chính là lúc ở Hồng Diệp Cốc, khi hai người đi bộ trên một sườn núi nghiêng nghiêng, lá phong bay lả tả, đậu trên vai, trên tóc hai người, mà Đỗ Lam thì hơi ngửa đầu, híp mắt cười nhạt, cơn gió nhè nhẹ làm mái tóc dài của cô tung bay.
Một khắc đó, tất cả phong cảnh xung quanh đều trở thành phông nền, đều ảm đạm nhạt nhòa so với ý cười nhạt trong khóe mắt của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!