7 giờ rưỡi sáng hôm sau, Đỗ Lam tỉnh dậy thấy cái mũi không nghẹt nữa, cả người sảng khoái nhẹ nhàng. Nghĩ đến hôm qua mình thổ lộ với cậu ấy, hôm nay xem như ngày đầu tiên sau khi hai người xác nhận quan hệ. Sờ điện thoại ở đầu giường, cô gửi cho cậu một tin nhắn.
"Dậy chưa?"
Tiếp đó không quá hai giây đã nhận được tin trả lời, "Dậy rồi, cậu thì sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Mới tỉnh. Hôm nay chúng ta đi đâu chơi?"
"Tớ tới tìm cậu, cậu muốn đi đâu?"
"Vậy đến công viên gần nhà nhé."
"Được."
Buông điện thoại, Đỗ Lam lập tức rời giường làm vệ sinh cá nhân. Thực ra Trần Hiểu Huy đi xe bus đến nhà cô kiểu gì cũng gần một giờ, nhưng tim cô vẫn không nhịn được mà nhảy nhót. Thay mấy bộ quần áo, tóc cứ buộc lại buông, thì ra mình cũng không có gì khác những cô gái đang yêu kia.
Mãi đến khi chuông cửa vang lên, cô mới gọi là chuẩn bị xong.
Cô cầm túi xách nhỏ trên bàn, mở cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngoài cửa, Trần Hiểu Huy mặc một cái áo lông vũ màu lam nhạt, bên trong là một chiếc áo lông màu trắng, trên tay vẫn đeo đôi bao tay cũ. Thấy cô mở cửa, cậu lập tức mỉm cười chăm chú nhìn mình.
Đỗ Lam mặc một cái áo khoác lông vũ màu trắng, bên trong là một chiếc áo lông màu lam nhạt, đeo chiếc túi xách cũng màu lam nhạt, mái tóc mềm mại thả tự nhiên. Thấy hai người ăn mặc ăn ý, cô cũng bật cười.
Đỗ Lam lập tức bước lên nắm tay cậu, "Đi thôi!"
Trần Hiểu Huy cười sâu hơn, nhẹ đáp "ừ".
Hai người ăn hai phần tào phớ tại một quán nhỏ ở cổng công viên, sau đó tay trong tay đi dạo hết vòng này đến vòng khác ở trong công viên.
Thực ra hai người không nói chuyện gì, chỉ cần hai mắt nhìn nhau đã không nhịn được mà cười rộ lên rồi.
Cuối cùng, hai người đều nhiễm mệt, ngồi xuống chiếc ghế dài ở công viên để nghỉ ngơi.
Đỗ Lam ngắm nhìn sườn mặt của cậu, cặp mi dài của cậu liên tục chớp chớp làm trái tim của cô ngứa ngáy không thôi, cô đột nhiên nói với cậu: "Trên mặt cậu có gì kìa."
"Cái gì?" Trần Hiểu Huy hơi xấu hổ, cúi đầu dùng tay lau mặt nhưng không lau được gì hết.
"Nào, cậu lại đây, cúi đầu thấp xuống chút."
"Thấp nữa."
Lông mi của Trần Hiểu Huy bắt đầu bất an chớp chớp.
Đỗ Lam nhìn cánh môi như cánh hoa hồng của cậu ngày càng đến gần mình, sau đó nhanh chóng vươn người ngậm lấy nó, hương vị hệt như trong tưởng tượng của mình: ngọt ngào và mềm mại. Trần Hiểu Huy lại chớp chớp mắt, cuối cùng nhắm chặt.
Một cơn gió thổi qua, cánh hoa trên đỉnh đầu lả tả rơi xuống, dần dần rải đầy đất, có cái rơi trên ghế dài, có cái rơi trên vai hai người…..
Hai người theo bản năng ngừng hô hấp, có lẽ chỉ là mấy giây, lại có lẽ càng lâu hơn. Cảm giác như là trong nháy mắt, lại giống như đã qua một thế kỷ, Đỗ Lam mới lui.
Hai người nhìn nhau trong chớp mắt, nhìn đôi mắt ngập nước của đối phương rồi đều lập tức quay mặt đi. Mặt Đỗ Lam hơi nóng, cô lén liếc Trần Hiểu Huy bên cạnh, vành tai của cậu đỏ như sắp nhỏ máu.
Trái tim của cô, nháy mắt giống như có trăm nghìn bông hoa nở tưng bừng, không có chỗ nào không mềm mại.
Nhất thời, cả hai đều không mở miệng, bởi vì sợ một khi nói chuyện thì hàng ngàn hàng vạn con bướm đang bay múa dập dìu sẽ lập tức bay đi…..
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!