Tiếp đó, cậu thấy một thiếu niên mặc đồng phục giống hệt mình. Cậu ta quay lưng về phía mình, đùi phải duỗi thẳng trên mặt đất, trên đó là một vết thương sâu và dữ tợn do đao thương gây ra, chung quanh cậu ta đầy máu, mà tiếng kêu cứu cũng ngày càng suy yếu.
"Bạn học!" Trần Hiểu Huy gọi to.
Đối phương lập tức quay đầu lại, tiếp đó là biểu cảm kinh ngạc, sợ hãi và thỉnh cầu lần lượt xuất hiện trên mặt, thiếu niên ngồi ở đó chính là:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
---------Lưu Lỗi.
Trần Hiểu Huy nhanh chóng bước tới, cởi áo đồng phục ra, buộc lên đùi cậu ta để cầm máu, sau đó lấy điện thoại gọi 120.
Lưu Lỗi bối rối nhìn Trần Hiểu Huy, thật vất vả mới có một người tới đây, nhưng lại là Trần Hiểu Huy trước kia mình bắt nạt quá nhiều lần. Cậu còn cho rằng cậu ấy sẽ không cứu mình.
Thủ hạ của cậu ta bị một tên lưu manh ngoài xã hội bắt nạt, vì báo thù cho anh em, hôm nay tan học cậu mang theo những "anh em tốt" hẹn mấy tên lưu manh đó đánh nhau. Trước khi đánh nhau, bọn họ để hết điện thoại vào một cái cặp và có một người đứng trông.
Không ngờ đối phương đều dùng đao thật, nhưng vì uy nghiêm trước đám an hem, cậu ta không thể nhận thua. Cho nên, cậu ta xông lên đầu tiên, kết quả cái tên tóc vàng dẫn đầu đám lưu manh vừa nhào lên đã chém ngay vào đùi của cậu ta.
Tiếp đó….. tất cả mọi người đều chạy, có cả những kẻ gọi là "anh em tốt" của cậu ta nữa.
Trần Hiểu Huy nhìn môi Lưu Lỗi trắng bệch, cậu bèn ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía cậu ta, ý bảo, "Leo lên."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lưu Lỗi khó hiểu.
"Xe cứu thương không vào đây được." Trần Hiểu Huy giải thích.
Lưu Lỗi nhìn tấm lưng gầy yếu của thiếu niên trước mặt, trong giây lát do dự, cậu dùng chân trái làm trụ, cánh tay bấu lên vai Trần Hiểu Huy.
Trần Hiểu Huy gian nan đứng dậy, Lưu Lỗi cao hơn cậu nửa cái đầu, lai còn khỏe mạnh rắn chắc, chân phải của cậu không có lực, chỉ có thể dùng chân trái khó khăn nhích từng bước.
Lưu Lỗi nằm trên lưng cậu, cảm nhận được sự gian nan của mỗi bước đi, qua hồi lâu, mới nhỏ giọng hỏi: "Vì sao cậu lại cứu tôi?" Thực ra cậu ấy có thể chọn cách làm như không thấy gì hết, giống như đám "anh em tốt" kia của mình.
Mồ hôi trên mặt Trần Hiểu Huy rơi như mưa, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh, "Đã thấy, thì cứu."
Lưu Lỗi nghẹn nửa ngày, cuối cùng vẫn thì thào nói, "Cảm ơn cậu."
Trần Hiểu Huy vẫn thản nhiên, "Không có gì, cậu sẽ không muốn biến thành một người như tôi."
Lưu Lỗi biết cậu ấy ám chỉ cái chân. Quét mắt nhìn xuống đùi phải của mình, trên đùi đã được Trần Hiểu Huy dùng áo đồng phục quấn chặt hai vòng, không có máy chảy ra nữa. Cậu đã không cảm nhận được cơn đau từ đùi phải nữa, có lẽ, mình sẽ giống Trần Hiểu Huy.
Cậu nhớ mình từng thường xuyên cùng mấy bạn nam trong lớp lấy chân của Trần Hiểu Huy làm đề tài châm chọc, cười to như đại gia, mà hiện tại, người duy nhất không khoanh tay đứng nhìn lại là người này…..
Khóe miệng Lưu Lỗi mấp máy một lúc lâu, Trần Hiểu Huy mới nghe thấy tiếng nói chỉ lớn hơn tiếng muỗi vo ve một xíu, "Thực xin lỗi."
Sau một hồi, Trần Hiểu Huy trả lời, "Những chuyện đó không là gì cả."
Nghe cậu tự giễu nói xong câu này, trong lòng Lưu Lỗi càng rối loạn, áy náy, hối hận, hổ thẹn, biết ơn,…. nhiều loại cảm xúc đan xen vào nhau khiến cậu không rõ nó có tư vị gì.
Khi sắp đến đường lớn, điện thoại của Trần Hiểu Huy vang lên. Trần Hiểu Huy biết nhất định là Diệp Mạn, nhưng hai tay của cậu đã dùng hết sức lực để nâng Lưu Lỗi sau lwung, vì thế cậu nói với Lưu Lỗi, "Cậu giúp tôi lấy điện thoại trong túi trái ra."
Lưu Lỗi lấy điện thoại ra khỏi túi cho cậu, trên màn hình hiện thị chữ "người nhà", không có xưng hô cụ thể, chỉ có hai chữ đơn giản này thôi. Lưu Lưu nghi hoặc ấn nút nghe, rồi đặt vào tai Trần Hiểu Huy.
"Hiểu Huy, em ở đâu thế?" Trong điện thoại vang lên tiếng gấp gáp của Diệp Mạn.
Trần Hiểu Huy trả lời, "Chị Mạn, em lập tức đến ngay, từ cổng trường chị đi thêm khoảng 60m về hướng Đông thì sẽ thấy em."
"Được." Diệp Mạn nghe giọng điệu bình tĩnh của cậu, lúc này mới yên tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!