Chương 8: (Vô Đề)

Lauren ăn xong điểm tâm rất nhanh lên tầng trên. Kỳ thực cũng không còn việc của Mạnh Tầm nữa, nhưng cố tình trước khi đi lên, cô nàng còn cố ý giữ Mạnh Tầm lại: "Bữa tối nay cô làm đi, tôi muốn ăn chút gì đó khác biệt, ở nước ngoài ăn ngán hamburger với bánh mì rồi."

Mạnh Tầm biết, người ở nước ngoài thường vì vấn đề ẩm thực mà không thể không tự mình vào bếp. Dù có mang theo bảo mẫu hay giúp việc đi chăng nữa, nhưng có một số món ăn thực sự ở nước ngoài không có.

Sau khi Lauren rời đi, quản gia tiến lên nói với Mạnh Tầm: "Xem ra tiểu thư rất thích tay nghề của cô. Phu nhân Anne chắc đã nói với cô về tiền lương rồi, nhưng đó chỉ là chi phí lương tháng cho việc làm trà chiều.

Giống như hôm nay tiểu thư giữ cô lại làm bữa tối, chúng tôi sẽ trả thêm chi phí tăng ca, và cả chi phí đi xe về trường cho cô."

Ban đầu Mạnh Tầm cảm thấy tiểu thư nhà giàu khó hầu hạ, nhưng bây giờ xem ra, tiểu công chúa Lauren này cũng không hề có bệnh công chúa, hơn nữa công việc này còn tốt hơn so với tưởng tượng của cô.

Cô không muốn mất công việc này.

Trở lại phòng bếp, Mạnh Tầm lại hiếm khi cảm thấy trong lòng có chút bất an.

Nếu Anne quen biết nhà họ Lan, Keith chắc chắn biết chuyện cô đến nhà họ Lan làm thêm. Mặc dù Keith sẽ không nói nhiều chuyện phiếm, nhưng khó mà đảm bảo anh sẽ không đem chuyện cô nói năng l/ỗ m/ãng ra làm trò cười lúc trà dư tửu hậu. Cô muốn tránh khả năng này.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn quyết định gửi một tin nhắn cho Keith.

Lúc nhận được tin nhắn của Mạnh Tầm, Lan Trạc Phong đang chủ trì một cuộc họp cấp cao tại Tập đoàn Mistralis.

Anh đang ngồi ở vị trí chủ tọa trên chiếc sô pha bọc da, lắng nghe các quản lý cấp cao báo cáo, loanh quanh cũng chỉ là tiến độ và lợi nhuận của các dự án.

Chỉ là so với dáng vẻ nơm nớp lo sợ, sợ nói sai của đám quản lý, Lan Trạc Phong lại có vẻ ung dung tự tại, đầu ngón tay nhịp lên nhịp xuống trên mặt bàn, dường như không hề để tâm đến những tiến độ này.

Nhưng chú Tuấn đứng sau lưng anh lại biết rõ những số liệu này sớm đã được anh theo dõi và ghi nhớ trong đầu mỗi ngày.

Chỉ là xưa nay anh luôn có dáng vẻ vững như bàn thạch, có chút nhàn tản này. Nhưng anh nhàn tản là chuyện của anh, các quản lý cấp cao vẫn

phải kẹp chặt đuôi, chỉ vì có những người sinh ra đã có khí chất lớn, cho dù vẻ mặt ôn hòa cũng khiến người ta sinh lòng kính sợ.

Khi chiếc điện thoại cá nhân rung lên, *****ên chú Tuấn ngẩn người.

Tháng này, tần suất Tam thiếu lấy điện thoại cá nhân đã vượt qua cả một năm trước đây. Mí mắt chú Tuấn khẽ cụp xuống, nghĩ cũng biết là ai gửi. Đang rối rắm không biết có nên đưa điện thoại cho Tam thiếu không, chỉ vì lúc họp anh xưa nay không thích bị làm phiền, cho dù là người nhà họ Lan cũng không ngoại lệ. Nào ngờ, anh vẫn đang nghe quản lý báo cáo, lại đưa tay ra.

Chú Tuấn không chậm trễ, lập tức đưa điện thoại lên.

Quản lý đang báo cáo lập tức tự giác im bặt, tất cả mọi người trong văn phòng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Dù trong lòng vô cùng tò mò tại sao Tam thiếu, người không thích bị làm phiền trong cuộc họp, hôm nay điện thoại cá nhân vừa rung đã lập tức lấy xem, nhưng không ai có gan đi hỏi.

Thậm chí đến cả mắt cũng không dám ngước lên.

Mạnh Tầm: [ Anh Keith, xin hỏi anh có rảnh không ạ? Tôi để lại tin nhắn, phiền anh rảnh thì gọi lại cho tôi. Việc gấp. ]

Nhìn thì như là có việc tìm anh, nhưng thực chất lại là ra lệnh cho anh rảnh thì phải gọi điện.

Chú Tuấn đứng sau vô tình liếc thấy. Trong lòng "chậc" một tiếng.

Mặc dù biết nghé con không sợ cọp, nhưng cô Mạnh Tầm này, lá gan cũng quá lớn rồi.

Ngược lại là Tam thiếu, anh chỉ khẽ hừ một tiếng, như đã thành thói quen, không có chút gì là trách tội.

Sao Lan Trạc Phong lại không biết Mạnh Tầm to gan?

Nhưng anh đơn độc cảm thấy cảm giác này chỉ có thể tìm thấy ở trên người Mạnh Tầm.

Cái tính bướng bỉnh và vẻ ngoan hiền hoàn toàn không hợp với tính cách của cô, là nét độc nhất của riêng cô.

Nếu nói việc anh ngắt cuộc họp đã làm dấy lên sự tò mò của mọi người, thì việc anh xem xong điện thoại, vẫy tay tan họp chính là đã hoàn toàn châm ngòi cho một quả bom trong giới quản lý cấp cao. Mọi người đều đang tò mò, chẳng lẽ người ở đầu dây bên kia còn là một nhân vật cao quý hơn cả Tam thiếu?

Chú Tuấn đi theo đám người tan họp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!