Cửa ải cuối năm buông xuống, vào tháng 12 âm lịch, dự án của Mạnh Tầm tại Cologne cũng đi vào giai đoạn kết thúc.
Cùng ngày, cô cầm một tờ giấy bước vào văn phòng Tập Thần, rồi đưa bảng biểu trên tay cho Tập Thần.
"Xác định chứ?" Tập Thần cầm tờ giấy trên bàn, nhìn Mạnh Tầm, thấy cô gật đầu, anh ta bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, tôi sớm đã biết dự án này xong em sẽ đi, hy vọng tiền đồ của em rộng mở."
Mạnh Tầm nhìn Tập Thần ký tên, cười nói: "Mượn lời chúc tốt đẹp của anh."
Tập Thần đưa tờ đơn cho Mạnh Tầm, đứng dậy vươn tay bắt tay cô, nói: "Từ khi em tốt nghiệp thực tập đã ở Cologne, tôi còn nhớ khi phỏng vấn em, em còn không nói được gì nhiều, không ngờ hiện tại chớp mắt đã gần bốn năm."
Năm đó Mạnh Tầm vừa trải qua thất tình, kéo hành lý, đeo ba lô, nhà ở cũng chưa tìm được, liền đến Cologne phỏng vấn. Ngày đó cô đã thể hiện trạng thái tốt nhất của mình, nhưng thực ra vẫn còn chút vụng về, không biết nói chuyện nhiều. HR thực ra không hài lòng với Mạnh Tầm, nhưng Tập Thần lại rất coi trọng bằng cấp của Mạnh Tầm. Anh ta cho Mạnh Tầm vào làm. Mạnh Tầm nhận được offer xong, rời khỏi Cologne, đi ra quầy lễ tân đẩy vali và một chiếc ba lô nhỏ của mình.
Vừa lúc bị Tập Thần thấy, anh ta tiến lên hỏi đơn giản: "Em vẫn chưa tìm được chỗ ở sao?"
Mạnh Tầm nói là phải. Tập Thần đã dẫn cô đi cả một buổi chiều. Cô cảm thấy xa lạ với quá nhiều khu chung cư ở Thâm Quyến. Trên mảnh đất xa lạ, mới đến này, ít nhiều nhờ Tập Thần đã giúp cô gọi điện thoại cho chủ nhà từng căn hộ, thành công giúp cô thuê được một căn chung cư.
Đối với Tập Thần, Mạnh Tầm rất biết ơn. Đây cũng là lý do vì sao nhiều năm như vậy, mỗi lần các giám đốc dự án bóng gió muốn tăng lương, Mạnh Tầm lại chưa từng chủ động đề cập một lần. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.
"Sau này không còn ở Thâm Quyến nữa, ở Hương Sơn mọi thứ phải tự mình cẩn thận. Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào, Cologne là gia đình vĩnh viễn của em." Tập Thần nói xong, có lẽ cảm thấy quá sến sẩm, hoặc có lẽ cảm thấy lời này nói không thỏa đáng, rốt cuộc Lan Trạc Phong sẽ không để Mạnh Tầm chịu một chút ấm ức nào. Anh ta cười nói sang chuyện khác: "Kết hôn có mời tôi không?"
Mạnh Tầm thu tay lại, gần đây cô đã tự tin và tươi sáng hơn rất nhiều so với bốn năm trước.
Cô cười nói: "Chắc chắn sẽ mời."
Cologne là nơi cô đã gắn bó bốn năm, chứng kiến sự trưởng thành của cô. Đối với cô, đây là một nơi có ý nghĩa đặc biệt.
——–
Mạnh Tầm ở Thâm Quyến Loan thu dọn vài bộ quần áo mùa đông thường ngày. Thu dọn xong đã là tối muộn, cô lái xe suốt đêm đi Hương Sơn. Trên đường cao tốc không có nhiều xe, phong cảnh ven đường lướt qua trong mắt. Trong xe bật nhạc lullaby , bài hát dài lâu nghe có chút tịch liêu.
Mạnh Tầm vô cớ nhớ lại thuở nhỏ.
Nơi cô ở Tô Thành không phải nông thôn, nhưng cũng không phải nội thành, mà là một huyện nhỏ. Mỗi tối có rất nhiều người già sẽ đi dạo trong công viên dưới lầu, buổi sáng sẽ có mấy chú già tập Thái Cực. Bà ngoại mỗi sáng dậy sớm ra ngoài, sẽ nấu cho cô cháo trắng, cho thêm đường trắng vào. Cô đã rất nhiều năm không ăn qua, nhưng luôn cảm giác trong miệng còn đọng lại vị ngọt.
Cô còn nhớ hồi mẫu giáo, đã từng hỏi bà ngoại, vì sao con không thể gọi bà là bà nội, chỉ có thể gọi là bà ngoại.
Bà ngoại cười nói: "Con trai gọi bà nội, con gái gọi bà ngoại." Mạnh Tầm ngây thơ nghĩ, con trai gọi bà nội, con gái gọi bà ngoại.
Mãi sau này lớn hơn một chút, cô mới hiểu được cái gọi là bà nội và bà ngoại được phân chia như thế nào.
Trong xe bài hát vẫn phát lặp lại. Sức hấp dẫn của bài hát này là khiến người nghe, như đang nhìn lại cả cuộc đời này.
Có chút bi thương, lại có rất nhiều niềm vui.
Cô cũng không nghĩ tới, có ngày mình sẽ lái xe, chạy trên đường cao tốc.
Giống như… đã trưởng thành.
Dọc đường cô lái xe, suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Cho đến rạng sáng, Mạnh Tầm mới đến Hương Sơn. Khi trở lại Lan Sơn, Lan Trạc Phong vẫn chưa về nhà. Mạnh Tầm tắm rửa một cái, mở tủ quần áo, lấy chiếc nhẫn kim cương kia ra, đặt nó cẩn thận vào chỗ.
Cho đến đêm khuya, Mạnh Tầm ngủ mơ màng, bị người bế lên mới phát hiện Lan Trạc Phong đã về rồi.
Mạnh Tầm mắt còn chưa mở, cuộn tròn trong hõm cổ anh, giống như một chú mèo nhỏ nói mơ: "Sao giờ anh mới về?"
"Vẫn luôn tăng ca. Sao em đến mà không nói một tiếng nào?"
Nếu anh sớm biết cô đến, anh đã về nhà sớm hơn, chứ không để cô một mình ở nhà ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!