Thứ Năm như thường lệ là ngày có lớp tự chọn tiếng Bồ Đào Nha.
Khi biết được Keith mỗi thứ Năm sẽ đến ăn điểm tâm, cô lại không muốn đến làm phiền Anne nữa.
Dù sao đó cũng là ngày sum họp của hai bà cháu nhà người ta.
Cho nên cô mới tự tin buột miệng nói bừa rằng cô nghĩ họ sẽ không gặp lại.
Cô cũng cho rằng lời cô nói muốn thỉnh giáo bà ở nhà Anne hôm đó chỉ là lời khách sáo nhất thời, bà cũng không thực sự để trong lòng.
Nào ngờ thứ Năm sau khi tan lớp, Anne đã gọi Mạnh Tầm lại.
"Mạnh Tầm, hôm nay e là không dạy tiếng Bồ cho em được rồi, nhưng có thể nhờ em giúp một việc được không?"
—–
Khi đến nhà Anne, còn sớm hơn tuần trước rất nhiều.
Lần đầu thì lạ, lần sau thì quen. Lần này, Mạnh Tầm đã không còn quá câu nệ, có lẽ cũng vì là do Anne nhờ vả.
Nói đến, lại liên quan đến Keith.
Bởi vì thứ Sáu là sinh nhật của Keith, mỗi năm vào ngày sinh nhật anh phải về đoàn tụ với người nhà họ Lan đang định cư ở Hong Kong, cho nên Anne chỉ có thể tổ chức mừng sinh nhật cho anh sớm hơn vào thứ Năm.
Hôm nay Anne mời cô đến, cũng là vì cần cô giúp làm một chiếc bánh sinh nhật cho Keith.
Anne đã mở lời, sao cô có thể từ chối được?
Dù từ chối với bất kỳ lý do gì, cũng sẽ có vẻ hơi giả tạo, dù là đối với chính cô hay đối với Keith.
Dù sao thì thứ Bảy tuần trước họ còn gặp nhau.
Hơn nữa, sách của anh giờ phút này vẫn còn nằm trên bàn học của cô.
Anne lấy ra chỗ bơ đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Mạnh Tầm: "Thật ngại quá, không ngờ lại làm phiền em thêm, chỉ là cô thật sự không muốn mua một chiếc bánh kem ở ngoài để qua loa với nó, mặc dù nó sẽ không ăn."
"Tại sao lại không ăn ạ?" Mạnh Tầm không khỏi có chút tò mò. Theo lý mà nói, anh là một người rất hiếu thảo, nếu không sao lại chịu khó mỗi thứ Năm đến ăn điểm tâm cùng Anne. Hơn nữa hôm đó cô nhìn ra được, điểm tâm Anne làm thực ra cũng không ngon miệng cho lắm.
Keith có thể mỗi tuần luôn đến, thật sự rất hiếu thảo.
"Nó cũng không ăn đồ ăn bên ngoài, kén ăn lắm. Đồ ăn là do đầu bếp chuyên môn chuẩn bị," Anne nói: "Hôm đó em làm tiểu long bao, cô nhìn ra được, nó rất thích ăn. Cô cảm thấy Keith đối với em hình như cũng không tệ."
Kỳ thực Anne chỉ nói một câu đơn giản, nhưng tay đang đánh bơ của Mạnh Tầm bỗng nhiên run lên, đến chính cô cũng cảm thấy vô cớ.
Không tệ chỗ nào chứ? Anh đã hiểu lầm cô.
Nhặt được thẻ sinh viên của cô lại không vội trả lại, mà là để lại phương thức liên lạc, đợi cô chủ động đi tìm anh.
Nhưng thật sự có tệ đến vậy sao?
Anh rõ ràng có thể không đưa cô về trường, nhưng chẳng những đã đưa, mà còn tặng cô những cuốn sách tiếng Bồ cô đang cần gấp.
Mạnh Tầm đánh xong bơ, sau đó lấy cốt bánh kem từ trong lò nướng ra.
Anne chỉ nhờ cô làm bánh sinh nhật, nói với cô muốn một chiếc bánh vị dâu tây. Ngoài ra, bà không có thêm ý tưởng nào khác.
"Anh Keith thích ăn bánh kem vị dâu tây ạ?" Mạnh Tầm không khỏi có chút tò mò. Cô thật sự không nhìn ra, một người đàn ông cao lớn như anh mà lại thích ăn dâu tây.
"Không phải, là cô thích ăn dâu tây. Chắc nó cũng chỉ ăn một miếng cho có lệ thôi. Nếu đã vậy thì đừng lãng phí, chọn vị cô thích, phần còn lại cô sẽ ăn," Anne mời: "Em có muốn ở lại cùng ăn mừng sinh nhật không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!