Chương 58: (Vô Đề)

Mạnh Tầm về đến nhà, việc *****ên cô làm là dùng cồn khử trùng cánh tay đã bị Mạnh Thành Chí chạm vào.

Cô nhớ lại hình ảnh Mạnh Thành Chí vừa rồi, đôi mắt khẽ động, toàn thân trên dưới chỉ còn lại cảm giác buồn nôn.

Xoa tay đến đỏ bừng, Mạnh Tầm mới cầm điện thoại đi vào phòng khách. Căn phòng khách rộng rãi, tinh xảo, sạch sẽ như nhà mẫu. Trừ bữa tối vừa được giúp việc làm sẵn trong tủ lạnh, căn phòng lạnh lẽo đến mức không có chút hơi thở cuộc sống nào.

Mạnh Tầm lấy bữa tối ra khỏi tủ lạnh, mở điện thoại, thấy tin nhắn Lan Trạc Phong gửi đến: [Đêm nay anh tăng ca họp, họp xong anh sẽ tìm em.]

Cô do dự một lát, tạm thời không kể cho anh chuyện đã xảy ra hôm nay. Nếu bây giờ kể, sẽ chỉ làm anh phân tâm trong cuộc họp. Hơn nữa, theo

tính cách của anh, sau khi biết chuyện này, có lẽ anh sẽ không họp nữa.

Cô không muốn mọi chuyện đều ỷ lại vào anh, cô muốn tự mình giải quyết những việc này.

Mạnh Tầm dứt khoát chuyển điện thoại sang chế độ máy bay, sau đó mở máy tính, bắt đầu viết bản thảo. Mải miết bận rộn đến tối, Mạnh Tầm sắp xếp xong video đã quay, mới cầm điện thoại tắt chế độ máy bay.

Tín hiệu vừa kết nối, đã có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, trong đó có cả của Lan Trạc Phong.

Nhưng vừa mở điện thoại, điện thoại của Lan Song vừa lúc gọi đến.

Mạnh Tầm bắt máy, liền nghe thấy Lan Song nói: "Sao cậu không trả lời tin nhắn của tớ vậy? Cậu xem video tớ gửi chưa? Mạnh Thành Chí có ý gì chứ, rõ ràng là ông ta lợi dụng cậu để kiếm lời, bây giờ còn phát video chửi bới cậu nói cậu không nuôi ông ta, mặt mũi nào mà nói vậy?"

Mạnh Tầm nghe xong, lập tức mở khung chat của Lan Song. Trong đó quả nhiên có video Lan Song gửi đến. Chắc ông ta nghe nói cô muốn phát video, nên đã "ăn miếng trả miếng" để chiếm thế thượng phong.

"Đừng lo lắng."

Mạnh Tầm an ủi Lan Song đang thở hổn hển, sau đó cúp điện thoại của cô ấy, mở video lên xem.

Trong video, Mạnh Thành Chí trông còn nhếch nhác hơn buổi chiều, nhưng Mạnh Tầm biết, đây là thủ đoạn giả đáng thương của ông ta. Đôi khi cô hận chính mình mang trong người dòng máu của Mạnh Thành Chí, điều này khiến cô đôi khi cảm thấy chán ghét chính mình. Trong

video ông than thở khóc lóc, nói Mạnh Tầm là một đứa con bất hiếu, bỏ rơi cha mẹ.

"Tôi ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn nó, mỗi học kỳ nó học đại học ở Hương Sơn học phí gần mười mấy vạn, tôi và mẹ nó trước nay không nghĩ đến việc muốn chèn ép nó. Để nó có cuộc sống tốt đẹp, còn nói với nó không có áp lực. Để nuôi nó, mẹ nó mệt đến đổ bệnh, tôi mượn rất nhiều tiền cho mẹ nó chữa bệnh. Sau khi nó tốt nghiệp cầm lương cao công việc, tiền bệnh nợ chưa nói là trả hết, nhưng ít nhất cũng phải giúp đỡ trả một chút.

Ba năm rồi, đây là lần *****ên tôi ra ngoài tìm nó đòi tiền, không ngờ không đến tôi còn không biết, nó sống sung sướng đến thế. Hơn nữa tôi còn nghe nói nó ở Thâm Quyến Loan số một, nơi đó tiền mua nhà vệ sinh thôi cũng đủ trả hết tiền chữa bệnh tôi nợ. Tôi không ngờ lòng dạ nó lại độc ác đến thế. Tôi hận quá, con ơi là con, tôi không ngờ chúng tôi lại nuôi một con bạch nhãn lang!"

Mạnh Thành Chí nói khóc là khóc, nước mắt tuôn rơi, vừa sụt sùi vừa nói: "Cái tật xấu lớn nhất đời tôi là thành thật. Nếu mọi người không tin, trên tay tôi còn có video. Mẹ nó trước khi qua đời còn dặn tôi phải chăm sóc tốt cho nó, tôi lúc đó là muốn quay lại để sau này hoài niệm, không ngờ, không ngờ, lại trở thành bằng chứng tôi tố cáo con gái tôi."

Đối với những lời nói của Mạnh Thành Chí, không một chút gợn sóng nào dấy lên trong lòng Mạnh Tầm, nhưng khi nghe Mạnh Thành Chí còn có video Lâm Tú Phiến trước khi qua đời, lòng bàn tay cô chợt rịn mồ hôi. Video vừa vặn liền chuyển đến hình ảnh Lâm Tú Phiến.

Hình ảnh Lâm Tú Phiến nằm trên giường bệnh, môi tái nhợt, trên mặt không còn chút huyết sắc nào. Tay bà bị Mạnh Thành Chí nắm. Bà yếu ớt nói: "Phải chăm sóc tốt, chăm sóc tốt Tầm Tầm, đừng để con bé chịu ấm ức…"

Chỉ một đoạn hình ảnh đơn giản này, bị cắt đầu bỏ đuôi.

Phía sau Lâm Tú Phiến rõ ràng còn nói chuyện, nhưng Mạnh Thành Chí lại không đưa ra ngoài, lấy danh nghĩa: "Tôi không muốn dùng hình ảnh

người chết, cũng không muốn dùng hình ảnh người vợ đã khuất của tôi. Tôi chỉ muốn mượn sức mạnh của Internet, để nó nhận lỗi với mẹ nó."

Mạnh Tầm ngồi trên ghế thẫn thờ, thân hình nhỏ nhắn dựa vào lưng ghế, mái tóc dài xoăn nhẹ buông xuống. Ánh mắt cô từ đầu đến cuối một màu thanh minh. Ai cũng không biết cô đang nghĩ gì, không đoán ra cảm xúc của cô lúc này. Mà chiếc điện thoại đặt trên mặt bàn vẫn đang phát video của Mạnh Thành Chí, nói gì đó, cô vô tâm lắng nghe, bấm tạm dừng đóng lại.

Cùng lúc đó, điện thoại lại bỗng nhiên vang lên, là cuộc gọi từ ai đó, ghi chú là anh ba.

Mạnh Tầm để điện thoại reo một lát, mới hoàn hồn, ấn nút nghe. "Anh ba." Mạnh Tầm mở miệng trước, giọng điệu bình tĩnh gọi anh.

Anh ở đầu dây bên kia trầm mặc một lát, giọng có chút trầm, hỏi: "Chuyện xảy ra buổi chiều sao lại không nói cho anh?"

"Em muốn tự mình giải quyết."

Mạnh Tầm cầm điện thoại áp vào tai, giọng nói giống như làn mưa bụi mờ ảo, dịu dàng trấn an.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!