Bóng cây che khuất ánh mặt trời, nhưng những giọt mồ hôi li ti vẫn rịn ra trên trán.
Mạnh Tầm dùng mu bàn tay quệt đi, khoác lại ba lô lên vai, yên tĩnh chờ đợi hồi âm từ đầu dây bên kia.
"Là tôi đây."
Anh đã mở lời, trước tiên xác nhận mình là Keith, sau đó nói: "Đang ở chỗ tôi."
"Vậy anh đang ở đâu, tôi đến tìm anh để lấy lại thẻ sinh viên ạ."
Nếu là ở đại lục, Mạnh Tầm sẽ gọi dịch vụ giao hàng, nhưng cô không hiểu bất kỳ quy tắc nào của Hương Sơn. Có những chuyện tưởng chừng như thông thường ở đại lục, nhưng ở Hương Sơn lại có rất nhiều điều cần chú trọng.
Ví dụ như ở đại lục, trèo tường học viện chỉ là trốn học, nhưng trèo tường đại học A lại là nhập cảnh trái phép.
Cô đang chờ hồi âm, nên áp chặt điện thoại vào tai, hơi thở nhẹ nhàng.
Nhưng thứ cô chờ được lại là tiếng hít thở chậm rãi từ phía anh. Trái ngược với sự do dự hiện tại.
Lúc cô vừa gọi điện, anh thừa nhận rất nhanh, như thể đã đoán trước được rằng cô nhất định sẽ gọi cú điện thoại này.
Giống hệt như sự chắc chắn đầy vẻ vân đạm phong khinh của anh đêm đó, khi anh viết dãy số vào lòng bàn tay cô.
Mạnh Tầm không biết có phải điện thoại của mình bị hỏng không, bên kia rất yên tĩnh, cô lại gọi một tiếng: "Anh Keith?"
Không đợi được câu trả lời của Lan Trạc Phong, vai cô phía sau bỗng nhiên bị ai đó vỗ nhẹ, cùng với đó là giọng nói trong trẻo của một nam sinh vang lên: "Mạnh Tầm, sách cậu muốn đây, trả lại cho cậu. Lúc nãy ở thư viện tôi chỉ đùa cậu thôi."
"Tôi không cần, cậu cầm về đi." Dù giọng nói vẫn mềm mại, nhưng âm điệu lại có chút lạnh lùng.
"Tôi biết cậu đang cần xem gấp," Trần Nghị có vẻ rất hào phóng đưa sách cho Mạnh Tầm, nói: "Bây giờ mới khai giảng, sách ở các hiệu sách bị mượn hết rồi. Hai cuốn sách chuyên ngành tiếng Bồ này vẫn tương đối hot, cậu cứ cầm lấy dùng trước đi."
Trần Nghị có ý đồ gì, Mạnh Tầm biết rõ. Đại học không phải là nơi khởi nguồn của hormone tình yêu, từ hồi cấp ba bên cạnh cô đã có vô số cặp đôi. Tình bạn thuần khiết giữa nam và nữ chỉ có thể tồn tại khi hormone vẫn chưa bùng cháy.
Khi mọi người bắt đầu có những kiến thức liên quan đến giới tính, giữa nam và nữ sẽ có thêm một ranh giới.
Huống chi mục đích của Trần Nghị vô cùng rõ ràng, đã biết trước tên cô, còn đến thư viện chặn cô. Cô không phải là đứa trẻ lớn lên trong nhung lụa, đã quá quen với sự đáng ghê tởm của lòng người, không đến mức ngây thơ hồn nhiên như vậy.
Mạnh Tầm nhìn hai cuốn sách trên tay cậu ta, đôi mắt hạnh khẽ chớp, gương mặt trái xoan trắng nõn tinh khiết hơi ngẩng lên. Dù có chút mồ hôi, nhưng nó lại làm cho làn da trắng nõn của cô ánh lên sắc hồng. Cô nắm chặt điện thoại, giọng rất nhạt nói: "Tôi tự xem bản điện tử được rồi."
Trần Nghị nghẹn họng.
Cậu ta không ngờ, tính tình của Mạnh Tầm lại bướng bỉnh đến vậy. Cậu ta cầm sách, quay người rời đi.
Trong sân trường, thiếu niên và thiếu nữ, là tình bạn sân trường hay là tình yêu?
Lan Trạc Phong vắt chéo chân, ngón trỏ vu vơ gõ lên mặt bàn gỗ, lắng nghe âm thanh từ đầu dây bên kia.
Cao Trạm rót trà cho anh để anh nhuận họng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhưng đôi tai lại vểnh lên.
Thấy anh cầm điện thoại hồi lâu, đôi mắt sâu thẳm không nhìn ra cảm xúc, cuối cùng cũng chịu mở miệng vàng, "Được, tôi gửi địa chỉ cho cô."
Cao Trạm cảm thấy, người phụ nữ này thật sự thần bí, vậy mà có thể khiến Tam thiếu vì cô mà cầm điện thoại lâu như vậy để chờ cô nói chuyện với người khác. Trong lòng đã kinh ngạc, nào ngờ, vừa thuận tai lại nghe thấy anh hỏi: "Sách gì?"
Tay rót trà của Cao Trạm hơi run lên, vòi ấm trà hơi lệch đi, rồi lại lập tức nhắm thẳng vào miệng chén.
"Sách gì ạ?" Mạnh Tầm lặp lại câu hỏi của Lan Trạc Phong, sau đó mới nhớ ra cuộc đối thoại với Trần Nghị lúc nãy đã không ngắt điện thoại của Keith.
Bên kia, Lan Trạc Phong khẽ "hửm?" một tiếng, sau đó cười: "Mão sự." (Không có gì.)
"Mão sự" là không có gì, Mạnh Tầm thầm dịch trong đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!