Chương 46: (Vô Đề)

Phía sau chiếc Rolls

-Royce, đã lâu rồi không còn sự mập mờ và quấn quýt đến thế.

Tiếng nước và tiếng nức nở giữa môi răng, cùng với những câu chất vấn, không ngừng nghỉ.

Mùi máu tanh xen lẫn chút mùi thuốc lá.

Cuối cùng, trong tiếng nức nở, nụ hôn vô lý này cũng dừng lại. Sau khi buông môi, cô vẫn cắn chặt môi mình.

Đôi mắt hạnh quật cường, khóe mắt có vệt nước, rõ ràng đã khóc, nhưng nước mắt lại không chảy ra.

Một bộ dạng tủi thân, như bị anh hôn mà chịu oan ức lớn.

Lan Trạc Phong lùi người về, còn cuốn theo chút mùi máu tươi nhè nhẹ trong khoang miệng cô.

Anh ngồi thẳng lại ở tư thế nghiêm chỉnh như khi cô lên xe, như thể người mất kiểm soát vừa rồi không phải anh, ***** hơi phập phồng chứng minh vừa rồi thật sự đã điên cuồng, anh lạnh nhạt nói: "Cũng đâu phải chưa từng hôn. Em tủi thân cái gì?"

Lời này có hơi quá đáng. Là anh điên cuồng như vậy, không nói không rằng hôn cô, cắn cô, còn không cho cô khóc, không cho cô tủi thân.

Đôi mắt Mạnh Tầm hơi ướt sương mù, hai hàng nước mắt cứ không chịu rơi xuống, một lát sau, cô nhẹ giọng hỏi: "Anh có vị hôn thê, còn hôn tôi, lẽ nào anh không cảm thấy có lỗi với cô Tô sao?"

Nước mắt cô tràn ở khóe mắt không phải vì anh hôn cô, mà là vì anh có hôn thê mà còn hôn cô.

Điều này như kéo cô đến bờ vực đạo đức, khiến cô phải chịu dày vò.

Vì đã hiểu rõ phẩm hạnh của cô, nên anh biết như vậy mới là cách làm tổn thương cô nhất.

"Khi nào em trở nên biết suy nghĩ cho tôi như vậy?"

Lời nói của anh đầy châm chọc, như đang nhắc đến chuyện cô phản bội anh ba năm trước. Không đợi cô trả lời, anh đã mở miệng, giọng điệu không rõ cảm xúc, nhàn nhạt nói: "Có hôn thê cũng không ảnh hưởng đến việc tôi hôn em."

Lời nói của anh không phủ nhận, xem ra anh thật sự có hôn ước với cô Tô.

Từ khi Lan Song nói anh có hôn thê, có lẽ vì không chính tai nghe từ miệng anh nói ra, nên cô chỉ biết có chuyện này, nhưng cũng không có

quá nhiều biến động, cho đến hôm nay, chính miệng nghe anh nói, trong lòng Mạnh Tầm có chút tư vị khó nói thành lời.

Nhưng thật ra đã chia tay ba năm, anh có hôn thê cũng là chuyện rất bình thường.

Không phải ai cũng dừng lại tại chỗ.

Cũng không phải ai cũng canh cánh trong lòng mà trải qua ba năm này.

Cuộc sống của anh vẫn muôn màu muôn vẻ, hô mưa gọi gió, đây mới là Lan Trạc Phong. Sao có thể vì cô mà ảnh hưởng đến ba năm này chứ.

Mạnh Tầm dứt khoát không đáp lời. Có thể trả lời gì đây?

Chỉ trong giây tiếp theo, lại nghe thấy giọng điệu trầm thấp của Lan Trạc Phong nói: "Đây là em nợ tôi."

Đây là cô nợ anh.

Mạnh Tầm bừng tỉnh, tự giễu cười, thì ra anh cố ý hành hạ cô.

Có hôn thê còn hôn cô, khiến cô tự trách, khiến cô khó chịu, là cái giá sự phản bội của cô.

Chỉ cần cô trở lại Hương Sơn, phải chấp nhận hình phạt anh mang đến.

———-

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!