Chương 41: (Vô Đề)

Nữa đêm, Mạnh Tầm lại giật mình tỉnh giấc vì mồ hôi ướt đẫm. Cái nóng bức của mùa hè Thâm Quyến khiến cảm xúc con người trở nên bực bội, khó chịu.

Mạnh Tầm đứng dậy đi tắm, xả đi sự dính nhớp và khó chịu trên người. Dòng nước từ vòi sen xối xuống, như những mũi kim đâm vào da thịt. Mạnh Tầm nhắm mắt lại, trước mắt là một màn đêm đen kịt, cô bỗng nhiên lại nhớ đến nội dung giấc mơ vừa rồi.

Đã ba năm trôi qua, cô vẫn dễ dàng nhớ lại mọi chuyện ngày hôm đó. Nhưng điều kỳ lạ nhất là, người *****ên cô gặp sau đêm chia tay với Lan Trạc Phong ba năm trước, lại chính là Giang Chi.

Đêm hôm đó, cuộc cãi vã vội vàng, sự bùng nổ của cảm xúc, những tiếng nức nở đã làm mờ đi tầm nhìn của cô. Đến mức nhìn mọi thứ đều mơ hồ, chẳng thấy rõ bất cứ điều gì, ngay cả lần cuối cùng nhìn thấy anh cô cũng không thấy rõ. Chờ đến khi cảm xúc hơi ổn định lại, Lan Sơn đã không còn bóng dáng anh.

Cơ hội để cô nói lời tạm biệt thật tử tế, nói lời từ biệt một cách đàng hoàng cũng không có. Nói tạm biệt thì quá phiến diện. Thực ra cô chỉ muốn nhìn anh thêm một lần nữa thật kỹ. Bởi vì cô không chắc sau này liệu có còn gặp lại anh hay không.

Khi cô kéo vali hành lý đi xuống chân núi, vừa vặn gặp Giang Chi đang lái xe ngang qua. Chiếc xe lướt nhanh rồi lại lùi về. Giang Chi tháo kính xuống, vô cùng kinh ngạc: "Mạnh Tầm?"

Giang Chi cười, nhưng nụ cười rồi lại cứng đờ, có thể là vì thấy chiếc vali trên tay cô, và cả khuôn mặt đã khóc sưng húp. Cô ấy trở nên thật cẩn thận: "Cậu không sao chứ?"

Mạnh Tầm lắc đầu, chẳng nói được lời nào. Giang Chi không hỏi gì, mở cửa xe bước xuống, dưới ánh trăng, nắm tay cô, chân thành hỏi: "Nếu không ngại, đến chỗ tớ ở vài ngày nhé?"

Ở đại học, cô không có giường ngủ, từ năm hai cô đã ở Lan Sơn. Mạnh Tầm không biết đi đâu, cô khẽ nói: "Tớ lại làm phiền cậu rồi."

"Không phiền gì cả." Giang Chi an ủi cô.

Nhà Giang Chi cách Lan Sơn một quãng, lúc trở về trời đã rạng sáng. Giang Chi không hỏi gì, cũng không nói gì, chỉ sắp xếp phòng ngủ phụ cho Mạnh Tầm, chu đáo đặt đồ ngọt cho cô. Cánh cửa được cô ấy nhẹ nhàng khép lại.

Đồ ngọt đặt trên bàn, còn có một ly sữa ấm. Tim Mạnh Tầm như cắt từng khúc, ngay trong một ngày, nỗi đau thất tình và nỗi đau mất người thân cùng lúc ập đến, cô đồng thời mất đi hai người. Cô không phân biệt được nỗi đau nào hơn, có lẽ là ngang nhau.

Cả đêm đó cô không hề ngủ.

Sáng hôm sau, Mạnh Tầm tỉnh dậy, Giang Chi hỏi: "Cậu có muốn tớ nói chuyện với Lan Song không, bảo cô ấy đến tìm cậu?"

Giang Chi hỏi vậy cũng là hợp tình hợp lý, dù sao ba năm qua, Mạnh Tầm và Lan Song cũng đã trở thành bạn thân không có gì giấu giếm.

Nhưng Lan Song là em gái Lan Trạc Phong, Mạnh Tầm không dám. Cô sợ nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Lan Song, sợ cô ấy mắng cô tại sao lại lợi dụng Lan Trạc Phong. Từ đêm qua đến bây giờ, Lan Song không phải là không gọi điện thoại cho cô, nhưng cô không dám nghe, cô thực sự sợ hãi.

Mạnh Tầm lắc đầu, do dự một lát, nói thật: "Tớ và anh ba chia tay rồi."

Ý như thế, Giang Chi cũng đã hiểu, nhưng dù sao vẫn có chút không thể tin được: "Sao có thể? hai người có hiểu lầm gì không? Tam thiếu còn nói với bạn trai tớ, muốn phát triển ở Thâm Quyến, cùng cậu đi đó."

Giang Chi vừa nói xong, đã nhận được điện thoại của Lan Song. Cô ấy nhìn Mạnh Tầm, cầm điện thoại lên, cẩn thận "alo" một tiếng.

Lan Song ở đầu dây bên kia nói: "Chi Chi, Mạnh Tầm có gọi điện tìm cậu không?"

Giang Chi nhìn Mạnh Tầm ở bên này, nói không có.

"Cô ấy và anh ba tớ chia tay rồi. Người cũng không ở Lan Sơn, tớ lo lắng cho an toàn của cô ấy. Anh ba thì có Chu Hoài Luật đi cùng, nếu Mạnh Tầm có liên lạc với cậu, cậu nói cho tớ nhé. Nếu cậu có thể liên lạc được với cô ấy." Lan Song ở đầu dây bên kia im lặng một lát rồi nói: "Cũng nói với cô ấy, mặc kệ cô ấy và anh ba tớ thế nào, tớ vẫn là bạn của cô ấy, không liên quan đến anh ba."

Mạnh Tầm vẫn không nói cho Lan Song biết cô đang ở nhà Giang Chi.

Cô ở nhà Giang Chi vài ngày ngắn ngủi. Mấy ngày này, cô không ăn uống gì, cũng không ngủ, chỉ buồn bã trong phòng. Ba bốn ngày trôi qua, cả người cô gầy đến mức chưa đầy 40kg. Mãi đến khi doanh nghiệp bên Thâm Quyến gửi email nhận việc, Mạnh Tầm mới bước ra khỏi phòng.

Cô cảm ơn Giang Chi đã cho cô nương tựa mấy ngày qua, và nhớ lại cuộc điện thoại của Lan Song hôm đó. Thế là cô gửi tin nhắn cho Lan Song, thông báo rằng cô sắp rời Hương Sơn. Hẹn ngày gặp lại.

Nhưng không ngờ, vào tối ngày sắp rời Hương Sơn, Mạnh Tầm lại nhận được điện thoại của Lan Trạc Phong.

Giang Chi không có ở nhà, buổi tối cô ấy đi tìm Chu Hoài Luật. Mặc dù anh ta vẫn không thích cô ấy, nhưng Giang Chi lại rất vui vẻ, hôn ước của họ đã được định ra rồi. Mạnh Tầm cảm nhận được Giang Chi muốn chia sẻ với cô, nhưng vì nghĩ đến việc Mạnh Tầm chia tay, cô ấy đã kìm nén lại.

Nhìn thấy số điện thoại quen thuộc, Mạnh Tầm không có dũng khí bấm gọi, cô vẫn hèn nhát chỉ muốn trốn tránh, không dám đối mặt với Lan Trạc Phong.

Nhưng một cảm xúc khác trong lòng thôi thúc, có một giọng nói bảo cô, hãy nghe lại giọng anh một lần nữa.

Thế là cô vẫn bấm nút nghe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!