Chương 4: (Vô Đề)

Bầu trời đêm chỉ mới bảy tám giờ mà đã tĩnh lặng đến thế.

Giọng nói dịu dàng giảng giải tiếng Bồ của cô Anne vẫn còn văng vẳng bên tai, lần *****ên trong lớp cô lại thất thần, cúi đầu nhìn dãy số trong lòng bàn tay.

Mực bút màu đen, chỉ là một dãy số, nhưng nét chữ lại vô cùng phóng khoáng, giống hệt như chủ nhân của nó.

Cô suy nghĩ xem rốt cuộc cô đã đánh rơi thứ gì mà anh lại có giọng điệu chắc chắn đến vậy.

Lại nghĩ đến lúc anh xoay người lên xe, gió rất lớn, cô nghe thấy tiếng cười nhàn nhạt của anh, thoáng lướt qua.

Cổ áo sơ mi của anh bị gió thổi bay, mái tóc hơi dài cũng bị hất lên. Anh lên hàng ghế sau dưới sự nghênh đón cung kính của người tài xế đeo găng tay trắng.

"Keith đến có làm cháu bất tiện không?" Anne giải thích xong điểm kiến thức cuối cùng, gấp sách lại, đứng dậy lấy một thanh sô cô la từ trong tủ đưa cho Mạnh Tầm: "Hôm nay nó nói chuyện nhiều ghê, ngày thường nó chẳng mấy khi nói chuyện đâu."

Mạnh Tầm nhận lấy thanh sô cô la Anne đưa, sau khi cảm ơn, cô nói: "Chắc là em đã làm phiền buổi tụ họp thứ Năm của cô và Keith rồi ạ."

"Sao lại thế được, điểm tâm em làm ngon lắm." Anne dường như nhớ ra điều gì, hỏi: "Bây giờ em còn làm thêm ở hiệu sách không?"

Không biết tại sao Anne đột nhiên nhắc đến chuyện hiệu sách. Anh Keith đã giúp cô nói dối, cô cũng không thể để Anne hiểu lầm mãi được, bèn nói: "Hiệu sách nói là khi nào tìm được nhân viên làm lâu dài thì sẽ không cần em nữa, mấy hôm trước họ tuyển được người rồi ạ."

"Ồ," Anne có vẻ tiếc nuối cho Mạnh Tầm: "Cô còn đang định bảo em ra hiệu sách mượn hai cuốn sách tiếng Bồ, ngày thường có thể xem qua, thứ Năm tuần sau cô lại dạy cho em. Nhưng không sao, em có thể đến thư viện mượn, hoặc là đợi thứ Năm tuần sau cô tìm cho em."

Lúc này Mạnh Tầm mới nhận ra cô đã hiểu lầm ý của Anne khi hỏi về hiệu sách, cô vội đáp: "Để em tự đến thư viện mượn là được ạ, cảm ơn cô Anne."

"Em có vẻ rất sợ sự giúp đỡ của người khác."

Mạnh Tầm đúng là như vậy. Cô không thích nợ ân tình của người khác, càng không thích làm phiền người khác, bởi vì trước kia bà ngoại thường nói cô là đồ phiền phức, là gánh nặng. Mãi sau này lớn lên, hồi cấp hai, cấp ba nhận được nhiều học bổng, bà ngoại mới bắt đầu yêu quý cô hơn.

Nhưng cô cũng không hề oán trách bà ngoại, dù sao thì năm đó khi mẹ và cha cô đến với nhau, bà đã không đồng ý.

Trên người cô có máu của đứa con gái bà yêu thương, và cũng có máu của người đàn ông bà căm hận.

"Hãy thử đón nhận sự tốt đẹp của người khác dành cho em đi,"

Anne bóc một viên sô cô la đưa cho Mạnh Tầm, "Người thích em, sẽ thích được em làm phiền."

Mạnh Tầm nhận lấy viên sô cô la, đưa lên miệng cắn một miếng nhỏ.

Vỏ sô cô la dính vào ngón tay, cô đứng dậy đi đến bồn rửa tay, chuẩn bị rửa tay thì lại lần nữa nhìn thấy dãy số kia.

— "Cô sẽ liên lạc với tôi thôi. Thử nghĩ lại xem cô đã đánh rơi thứ gì?" Lời nói của anh đầy ẩn ý, úp úp mở mở khiến người ta bực bội.

Mạnh Tầm đành phải lấy điện thoại ra lưu lại dãy số này vào ghi chú.

"Em rất thích tiếng Bồ Đào Nha sao?" Giọng của Anne truyền đến từ phía sau, bà lại đang mân mê hũ dưa muối của mình, mùi rất thơm.

Mạnh Tầm vừa bấm số vừa không che giấu suy nghĩ của mình: "Em chỉ muốn tìm vài việc dịch thuật làm thêm, như vậy kiếm tiền nhanh hơn ạ."

"Ồ, vậy thì tốt quá." Anne nói đầy thấm thía: "Phải chi em gái của Keith cũng siêng năng được như em thì tốt rồi."

"Anh Keith còn có em gái ạ?"

"Nó là một con bé nghịch ngợm, Keith chẳng thèm để ý đến nó. Không đúng, phải nói là nó chẳng thèm để ý đến bất kỳ cô gái nào, đến bà ngoại của nó cũng phiền lòng vì chuyện của nó lắm rồi," Anne ngửi mùi men của hũ dưa muối, không phân biệt được là ngon hay dở: "Cho nên cô mới nói hôm nay Keith nói nhiều, nó chịu nói chuyện với em, cô cảm thấy rất ngạc nhiên.

Em có thể giúp cô xem mùi dưa muối này có đúng không?"

Mạnh Tầm nghĩ đó chỉ là vì anh còn nhớ chuyện đêm đó, hơn nữa cuộc gặp gỡ đêm đó của họ cũng không mấy tốt đẹp, hoặc có lẽ anh chỉ muốn xin lỗi… nên mới chịu nói chuyện với cô nhiều hơn.

Mạnh Tầm quay người đi về phía Anne, bà ngoại cô cũng thích muối dưa, cô ngửi thử: "Đúng rồi ạ, chính là mùi này, để thêm một thời gian nữa là có thể ăn được rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!