Mạnh Tầm đến tập đoàn Mistralis là do chú Tuấn sắp xếp vị trí làm việc. Chú Tuấn quanh năm ở bên cạnh Lan Trạc Phong, trong tập đoàn lời ông nói chính là lời Lan Trạc Phong nói. Bây giờ, ông ấy dẫn cô đi làm thì có gì khác với Lan Trạc Phong dẫn đi?
Khác biệt vẫn phải có. Đó là ông ấy đối với Mạnh Tầm cũng một mực khách khí, trừ Lan Trạc Phong ra, ông ấy chưa từng khách khí với ai đến vậy, một tiếng cô Mạnh, tuy không nịnh nọt nhưng lại vô cùng tôn kính. Dáng vẻ tôn kính này, chú Tuấn chỉ đối với Lan tổng mà thôi.
Những người có thể vào tập đoàn Mistralis, sớm đã được tôi luyện trong cuộc cạnh tranh nội bộ thành những con người tinh ranh, có con mắt tinh tường. Hơn nữa, gần đây Hương Sơn trên dưới tràn ngập tin đồn về sinh viên mà Lan tổng đang hẹn hò.
Cô gái trước mắt này, không trang điểm nhưng làn da trắng nõn sáng trong, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh hai mí, sống mũi cao thẳng, môi anh đào. Tóc dài buộc nửa, nửa còn lại buông xuống, rất có khí chất của một mỹ nhân cổ điển ẩn mình.
Mạnh Tầm nói cảm ơn chú Tuấn, sau đó ngồi vào chỗ làm việc bắt đầu bận rộn, nhưng cả buổi sáng, Mạnh Tầm không có một chút việc gì để làm. Lúc đầu Mạnh Tầm còn cảm thấy thanh nhàn, không có gì cần phiên dịch. Chỉ là không khí làm việc có chút áp lực, không ai nói một lời nào.
Cho đến giờ ăn trưa, Lan Trạc Phong chưa bao giờ bước vào khu làm việc của nhân viên bỗng nhiên xuất hiện. Anh mặc áo vest màu xám, hẳn là buổi họp đấu thầu sáng nay vừa kết thúc. Kiểu tóc của anh cũng không còn tùy tiện như thường ngày, tất cả vuốt ngược ra sau. Trên khuôn mặt tuấn tú vô cùng vẫn một vẻ đạm mạc. Trên tay anh còn kẹp điếu thuốc, hút một hơi, vừa đi vừa tiện tay vứt vào thùng rác gần đó.
Anh hoàn toàn không màng đến những ánh mắt tò mò, dò xét, bàn tán của mọi người. Anh bước đến chỗ làm việc của Mạnh Tầm, cầm lấy tay cô. Dưới vẻ mặt ngây ngốc của Mạnh Tầm, giọng nói anh ôn nhuận, khẽ cười hỏi: "Vất vả rồi, đói bụng không?"
Trong lòng mọi người toàn bộ đều kinh ngạc: Cô ấy vất vả cái gì chứ?
Sáng sớm cả khu làm việc yên tĩnh, sợ đắc tội bà chủ tương lai này, ai cũng không dám thở mạnh. Khu làm việc bình thường ồn ào náo nhiệt, bây giờ ai cũng không dám nói thêm một câu, ngay cả nói chuyện công việc cũng phải nói khẽ.
Đến giờ ăn cơm, Lan tổng – là người không thích bước vào khu làm việc, trong miệng các quản lý cấp cao là người không dám đắc tội, khó ở chung, ít nói cười, lại tự mình đến đón cô đi ăn cơm. Đãi ngộ này, còn có thể gọi là vất vả, vậy đám trâu ngựa như họ thì là cái gì chứ?
Khu làm việc ở tầng này, gần trăm người, mặc dù bây giờ ai cũng giả vờ đang rất bận rộn, nhưng ai cũng tò mò, làm sao có thể thật sự không để ý đến chuyện bên ngoài. Mặt Mạnh Tầm đỏ bừng, khẽ vỗ tay anh ra.
Nhưng lại bị anh nắm chặt lại, sau đó bị anh hơi dùng sức kéo đi, cô chỉ có thể đi theo anh.
Đợi đến khi họ rời đi, khu làm việc lập tức nổ tung.
[ Thấy không? Vừa nãy cô Mạnh còn đánh tay Lan tổng đó! ]
[ Tuyệt vời quá! Tôi không ngờ có ngày mình lại có thể nhìn thấy Lan tổng gần gũi đến thế, anh ấy thật sự rất đẹp trai! Đẹp trai kinh khủng! ]
[ Không ngờ bạn gái Lan tổng trông trẻ thế! Đẹp thế! Thuần khiết thế! Yêu đương lệch tuổi tác, thật sự quá đáng yêu! ]
Những tin nhắn này đều được nhân viên bí mật gửi trong nhóm, Mạnh Tầm bị Lan Trạc Phong nắm tay đi vào trong, hoàn toàn không biết chuyện bên ngoài.
Đây là lần thứ hai cô bước vào văn phòng tầng cao nhất. Lần trước đến là gần một năm trước rồi, vẫn là trang trí cổ điển kiểu Trung Quốc, chỉ là vị trí đài phun nước và cây xanh đã thay đổi, không giống lắm với trong trí nhớ.
Lan Trạc Phong giải thích đây là vị trí năm xưa. Mạnh Tầm cảm thấy quá phức tạp, dứt khoát không hỏi. Đồng thời, thư ký nam đã bày biện bữa trưa thịnh soạn ra, mặt bàn lập tức phủ kín món ngon. Chú Tuấn cầm tài liệu đưa cho Lan Trạc Phong ký tên.
Trên đó là hợp đồng đấu thầu thành công. Mạnh Tầm liếc mắt nhìn, trên đó viết: Địa Sản Khải Thắng. Mạnh Tầm im lặng thu lại ánh mắt, thấy chú Tuấn mang hợp đồng đi, mới khẽ nói: "Anh ba, sau này anh không cần đến tìm em nữa."
Lan Trạc Phong ngẩng mắt lên, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, muốn xem cô có phải đang nói đùa không. Lại nghe cô nghiêm túc giải thích: "Anh làm thế này mọi người sẽ biết mối quan hệ của chúng ta, thì không ai dám giao việc cho em nữa, em cũng học không được gì, vậy thì thà đi làm ở chỗ khác còn hơn."
Lời Mạnh Tầm nói có lý, và quả thực không phải không có lý. Chú Tuấn đã quen rồi, nhưng thư ký nam thì, mặt không biểu lộ, nhưng thật ra nội tâm đã long trời lở đất. Việc dám bảo Lan tổng không cần đến tìm cô đã khiến anh ta sốc, còn dám dùng việc "không làm ở đây" để uy ***** tam thiếu, mới thật sự khiến anh ta á khẩu.
Nghe ra cô thật lòng muốn học hỏi, trong những chuyện này, cô lại không muốn lùi bước. Lan Trạc Phong chỉ có thể chiều theo cô, giơ tay lên, bất lực nói: "Tuyệt đối không tái phạm."
Mạnh Tầm lúc này mới bỏ qua, sau đó lại nói: "Vậy phiền anh ba chiều nay nhờ chú Tuấn nói chuyện một chút, bảo họ giao tài liệu để em phiên dịch." Cô muốn tranh thủ kỳ nghỉ hè, nâng cao tiếng Bồ Đào Nha của mình, nếu không cô hoàn toàn không cần thiết lãng phí thời gian ở đây.
Yêu đương lúc nào cũng có thể, nhưng tuổi trẻ, học tập là chuyện quan trọng nhất.
"Em muốn học đến thế sao?" Lan Trạc Phong dựa vào ghế sofa, nhìn Mạnh Tầm.
Mạnh Tầm gật đầu: "Học tập là một việc có thể khiến người ta vui vẻ."
Đối với Mạnh Tầm mà nói, con đường của cô chỉ có học tập. Nhưng đối với Lan Song mà nói, học tập chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của cô ấy mà thôi. Ví dụ như bây giờ, mặc dù tuổi tác của họ không chênh lệch nhiều, nhưng cô ấy đã du học trở về, tầm mắt, kiến thức, phong phú hơn cô nhiều.
Lan Trạc Phong trầm tư một lát, vươn tay xoa xoa tóc Mạnh Tầm, trong ánh mắt là sự cưng chiều, nói: "Được."
Thư ký nam và chú Tuấn lặng lẽ lui ra ngoài. Ở cửa, thư ký nam khẽ thở phào, quay đầu hỏi khẽ: "Lan tổng đối với bạn gái, cưng chiều như vậy sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!