Chương 3: (Vô Đề)

Mạnh Tầm cảm thấy cuộc sống của cô Anne giống hệt như tên của bà.

Giống như một bà tiên trong truyện cổ tích, vô lo vô nghĩ và biết phép thuật.

Bà có một căn biệt thự nhỏ kiểu Tây của riêng mình, cao ba tầng, chiếm diện tích không lớn, tường ngoài được sơn phối giữa màu hồng và vàng nhạt, cổng lớn là cửa sắt màu nâu sẫm được dây tường vi quấn quanh.

Mỗi tầng đều có ban công, trên đó trồng đủ các loại hoa: tường vi, hoa hồng, cúc dại. Cánh cổng sân mở ra, tuy không lớn nhưng trồng đầy hoa cẩm tú cầu, đi dọc theo con đường sỏi cuội dài chừng 3 mét mới vào được bên trong.

Mạnh Tầm nhìn căn biệt thự kiểu Pháp được trang trí với tông màu xanh rêu đậm, không chi tiết nào không cho thấy sự khéo léo tinh tế của chủ nhân. Có thể thấy Anne rất thích trồng hoa và tràn đầy tình yêu với cuộc sống.

Anne vào bếp, lấy ra phần bột đã được nhào sẵn từ sáng.

Bếp không gọn gàng như khu vườn bên ngoài, dụng cụ nấu nướng bày biện lộn xộn trên mặt bàn, thứ gì cần cũng có.

Mạnh Tầm thầm nghĩ, Anne yêu đời như vậy, chắc hẳn tài nấu nướng cũng rất cừ.

"Em đã ăn tiểu long bao bao giờ chưa? Lát nữa cô sẽ cho em nếm thử tay nghề của—" Anne lật tấm màng bọc thực phẩm trên thau bột lên, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó lập tức đeo chiếc kính lão lên, xem đi xem lại, thậm chí còn thò tay vào khuấy, dính cả tay hồ.

Mạnh Tầm liếc nhìn, phần bột trong thau đã nhão nhoét. Sền sệt và ướt át.

Vẻ buồn bã của Anne hiện rõ trên mặt: "Vốn dĩ muốn cho em nếm thử tay nghề của cô, nhưng xem ra thất bại rồi."

Dù sống tinh tế đến đâu thì bà cũng là một người lớn tuổi, trong căn nhà rộng lớn này, chỉ có bóng dáng hơi còng lưng của bà. Mạnh Tầm bỗng nhớ đến người bà ngoại vừa qua đời vì tai nạn cách đây không lâu, họ tuổi tác cũng gần giống nhau, nhưng cuộc sống lại một trời một vực.

"Để em," Mạnh Tầm chủ động tiến lên, liếc nhìn thau bột, đống bột nhão như bùn này đã hỏng, không dùng được nữa.

"Em biết làm sao?"

Cặp kính của Anne tuột xuống sống mũi cao, bà một tay đẩy kính lên, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

"Hồi cấp ba, bà ngoại và mẹ em liên tục phải trực ca đêm, em tự học nhào bột làm bánh bao, màn thầu hoặc tiểu long bao để ăn," Mạnh Tầm khiêm tốn: "Cũng không phải là rành lắm đâu ạ."

Mạnh Tầm thực sự khiêm tốn. Kỳ thực, khoảng thời gian đó cô chỉ đủ tiền mua bột mì, những món điểm tâm tinh xảo trong các tiệm bánh cô đều không mua nổi. Dần dần, cô muốn ăn gì thì tự làm nấy, riết rồi tay nghề cũng trở nên điêu luyện.

Khoảng thời gian đó cô cũng thử làm vài món điểm tâm mới lạ để bày bán.

Nhưng kinh doanh không đơn giản như vậy, việc buôn bán của cô cũng tạm được, nhưng những người cố tình đến gây sự, nói rằng ăn xong bị tiêu chảy quá nhiều. Cứ thế mãi, tiền bồi thường còn không đủ bù lại tiền kiếm được. Bà ngoại cũng không muốn cô vì bày bán mà lơ là việc học, nên đã nghiêm cấm cô ra ngoài.

Cô thành thạo nhào bột, thêm nước, xoa nặn.

Thậm chí trọng lượng cũng vô cùng chính xác. Chỉ vì vỏ của tiểu long bao là mấu chốt, phải mềm mại mà không bị rách.

—–

Khi chuyên cơ riêng của Lan Trạc Phong hạ cánh xuống Hương Sơn thì đã là chiều thứ Năm.

Tài xế đã đợi ở sân bay từ nửa tiếng trước, không phải ở ngoài sân bay, mà là lái xe thẳng vào đường băng nội bộ dành riêng cho nhà họ Lan.

Lúc Lan Trạc Phong xuống thang cuốn, tài xế đã đeo găng tay trắng mở cửa xe hàng ghế sau, tay vịn khung cửa, cung kính mời Lan Trạc Phong lên xe. Chú Tuấn đi theo sau, ngay khoảnh khắc Lan Trạc Phong ngồi vào xe, ông đưa cho anh chiếc điện thoại cá nhân.

Cửa xe đóng lại, tài xế vòng về ghế lái, chú Tuấn ngồi ở ghế phụ. "Tam thiếu, về công ty ạ?" tài xế hỏi bằng tiếng Quảng Đông.

Chú Tuấn đáp: "Đến chỗ phu nhân Anne." "Lại là thứ Năm à?"

Nghe ra giọng điệu có phần mệt mỏi của Lan Trạc Phong, chú Tuấn quay đầu lại nhìn anh. Anh đang ngồi ở hàng ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, gáy tựa vào gối xe. Nhớ lại việc anh đã phải họp liên tục mấy cuộc, ông quan tâm nói: "Trạc Phong, có cần về nghỉ ngơi trước không?"

Lan Trạc Phong vẫn nhắm mắt, yết hầu vì tựa vào gối mà nhô ra, nuốt lên nuốt xuống, giọng nói nhàn nhạt, chậm nửa nhịp: "Không cần."

Chú Tuấn đùa: "Nghe thấy phải đến chỗ phu nhân Anne, giọng của cậu có vẻ trầm hẳn đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!