Chương 26: (Vô Đề)

Trong nhà hàng sang trọng Hương Sơn, Mạnh Tầm ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ kính lớn, ngắm nhìn màn đêm sắp buông xuống. Đối diện cô là một người đàn ông trung niên. Không biết tự lúc nào, ngoài trời đã lất phất mưa. Giống như tâm trạng cô lúc này.

Trên bàn là cà phê và trà, cô chẳng động đến món nào, đũa cũng chưa hề chạm vào. Cô hoàn toàn chẳng có tâm trạng.

Mạnh Thành Chí nâng tách trà lên, chạm nhẹ vào ly của Mạnh Tầm: "Hai ba con lần đầu gặp mặt, đừng làm mọi chuyện khó xử như vậy, được không?"

"Hai ba con?" Mạnh Tầm cười giễu cợt: "Ông nói câu đó, lương tâm ông có cắn rứt không? Ông xuất hiện, dù là bây giờ hay trước kia, đối với tôi là sỉ nhục."

"Trà, cơm, tôi không cần." Cô đứng dậy, đôi mắt hơi đỏ hoe, thần sắc lạnh băng.

"Mấy thứ đó tùy con," Mạnh Thành Chí dựa lưng vào ghế, nhìn Mạnh Tầm: "Con là một cô gái thông minh, có năng lực."

Mạnh Tầm liếc nhìn Mạnh Thành Chí rồi xoay người rời đi. Khi cô bước ra, trời bên ngoài đã tối hẳn. Mưa càng lúc càng lớn, bắn vào giày, ống quần ướt sũng nửa ống. Mạnh Tầm hít hít chiếc mũi hơi nghẹt, dầm mưa chạy thẳng đến trạm xe buýt, không bung dù, cũng không lau khô nước mưa trên người, cứ thế ướt nhẹp lên xe buýt về trường.

Về đến ký túc xá, Từ Tiểu Mi đang nằm trên giường, thấy Mạnh Tầm ướt sũng, tóc bị mưa xối bết lại, cô ấy kinh hãi kêu lên: "Sao cậu lại dính mưa thế này, coi chừng cảm lạnh đấy!"

Mạnh Tầm thật sự không có tâm trạng hàn huyên, thậm chí không có cả tâm tình cảm ơn Tiểu Mi đã quan tâm, nặng nề nói: "Tớ đi tắm đây."

Nói xong, cô tiện tay lấy bộ đồ ngủ, nhưng lại đi đến ban công, rồi sau đó mới loanh quanh đi vào phòng tắm. Thẫn thờ, mất hồn mất vía.

Từ Tiểu Mi quỳ dậy, nhìn bóng lưng Mạnh Tầm nói: "Sao tớ thấy cậu hôm nay kỳ lạ thế, có chuyện gì sao?"

"Không có gì, cậu đừng lo."

Mạnh Tầm nói xong, không khỏi tự nhủ trong lòng. Sao có thể không có gì? Không có gì thì sao lại biến mình thành bộ dạng chật vật thế này?

Nước ấm từ vòi sen xả xuống, Mạnh Tầm nhắm mắt cảm nhận cột nước vòi sen đập vào mặt, vừa đau đớn nhưng lại rất chân thực. Cô không rõ vì sao Mạnh Thành Chí lại xuất hiện. Vì sao lại đến quấy nhiễu cuộc sống vốn đã không yên bình của cô.

Bà ngoại, Mạnh Thành Chí. Đó là hai thái cực trong cuộc đời cô.

Tắm xong, Mạnh Tầm sấy khô tóc rồi nằm xuống giường. Cô cầm điện thoại mở WeChat, ánh mắt dừng lại, nhìn thấy người quen thuộc nằm yên vị trong danh sách lịch sử trò chuyện vốn không nhiều. Mạnh Tầm như ma xui quỷ khiến mở khung chat của Lan Trạc Phong, lịch sử trò

chuyện vẫn còn lưu tin nhắn anh gửi vào thứ Hai: [ Mạnh Tầm, nghe máy đi, anh ở cổng trường đại học A. ]

Bây giờ đã là thứ Sáu, mấy ngày nay bọn họ chưa từng có bất kỳ liên lạc nào. Như thể bốc hơi khỏi thế gian, cô chẳng thể biết bất cứ tin tức gì về anh. Nhưng đó chẳng phải điều cô muốn sao? Không ràng buộc, không nợ nần, không liên lạc, không dây dưa. Ngày đó anh cũng làm theo ý cô. Cô việc gì phải mở ra chứ?

Mạnh Tầm nhắm mắt lại, nhưng đột nhiên nhớ đến Mạnh Thành Chí, những lời ông ta nói với cô hôm nay, từng câu từng chữ cứa vào lòng. Bà ngoại nói Mạnh Thành Chí là kẻ ích kỷ, ích kỷ đến mức bỏ rơi mẹ con cô, chẳng màng đến. Mà giờ đây cô mới hiểu, sự hận thù của bà ngoại dành cho Mạnh Thành Chí còn quá ít, quá nhẹ.

Hô hấp của cô không khỏi nhanh hơn vài phần, khi mở mắt ra lần nữa, cô lấy hết dũng khí, soạn tin nhắn gửi đi, không đợi anh hồi âm, cô bấm vào trang cá nhân của anh, rồi xóa anh khỏi danh bạ. Khung chat hệ thống lạnh lùng làm mới ngay lập tức, danh sách thiếu đi một người. Thế này thì tốt rồi, bọn họ hoàn toàn cắt đứt.

——–

Trong văn phòng kiểu Trung Quốc ở tầng cao nhất của tập đoàn Mistralis, đèn đuốc sáng trưng. Chú Tuấn cầm thiệp mời bước đến, đặt lên bàn làm việc của Lan Trạc Phong, ngần ngừ một lát rồi nói: "Trạc Phong, thiệp mời của đại học A."

Theo thông lệ, những thiệp mời như thế này chú Tuấn luôn tự động sắp xếp theo lịch trình của Lan Trạc Phong, cơ bản là từ chối thẳng thừng.

Đại học A không phải lần đầu mời, những năm trước cũng có, nhưng chưa đủ tư cách để người nhà họ Lan tham dự.

Nhưng năm nay khác, chú Tuấn thấy tên MC trên thiệp mời: Mạnh Tầm, Trần Bân Bân. Có hai cái tên này xuất hiện trong sự việc, ông không thể tự ý quyết định được.

Quả nhiên, Lan Trạc Phong sớm đã biết điều này, anh chẳng nói ai đang có mặt, chỉ thấy bàn tay đang lật xem tài liệu dừng lại, con ngươi sau cặp kính gọng vàng liếc nhìn thiệp mời. Rất thờ ơ, lơ đễnh, vừa lật xem tài liệu vừa nói: "Từ chối."

Chú Tuấn không tin: "Thật sao?" "Như ý cô ấy muốn."

Lan Trạc Phong nhíu mày, nhìn chú Tuấn: "Chẳng lẽ tôi cho chú cảm giác như không buông bỏ được sao?"

Chú Tuấn nghĩ: Cậu tự biết trong lòng. Tôi chẳng thể nói gì. Nếu có thể buông bỏ, thì tập đoàn Mistralis gần đây đã không phải thức đêm tăng ca, càng không có chuyện ném tài liệu mắng người trong cuộc họp cấp cao, bây giờ toàn bộ tập đoàn từ trên xuống dưới, ai mà không biết gần đây Lan tổng đang có tâm trạng không tốt? Mà Lan Trạc Phong gần đây, những cảm xúc lộ ra ngoài như thế này, là điều chú Tuấn chưa bao giờ thấy.

"Vậy tôi sẽ từ chối." Chú Tuấn cầm lấy thiệp mời, không chút do dự xoay người đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!