Lan Song quay đầu nhìn về phía bà cụ, cười hỏi: "Bà nội, bà quen Mạnh Tầm ạ?"
"Vừa nãy cháu chẳng gọi Mạnh Tầm đấy ư?" Bà cụ cười Lan Song sao mà hồ đồ thế, nói: "Cháu còn gọi tên người ta, bà sao lại không biết?"
Nhưng cách bà cụ phát âm hai chữ "Mạnh Tầm" lại không giống như vừa mới nghe thấy vậy, quen thuộc đến mức dường như đã nghe nói rất nhiều lần rồi.
Lan Song khẽ cười, vẫn chưa nói tiếp, mà đứng dậy kéo Mạnh Tầm lại, nói: "Mạnh Tầm học giỏi lắm. Cuối tuần tới chỗ cháu làm điểm tâm, bánh của cậu ấy làm cũng ngon lắm. Nếu không tin, lát nữa bà nếm thử nhé."
Bà cụ nhìn hai người nắm tay nhau, không nói gì nữa, mà chỉ phụ họa nói: "Thôi được, bà sẽ nếm thử."
Lan Song dẫn Mạnh Tầm vào bếp, sau đó hạ giọng nói: "Bà nội tớ đột nhiên đến thôi, cậu đừng quá để ý, hôm nay làm đại mấy món đơn giản, tan ca sớm một chút nhé."
Mạnh Tầm không hiểu vì sao Lan Song lại đột nhiên giải thích về sự xuất hiện của bà cụ, thần sắc còn mang theo chút căng thẳng và muốn nói lại thôi. Nhưng cô cũng không ngốc, nghĩ đi nghĩ lại, đại khái là bên phía bà cụ cũng đã nghe phong phanh chuyện cô và Lan Trạc Phong, nên mới đột nhiên xuất hiện.
Mạnh Tầm cũng không dám chắc, cô không muốn đi phỏng đoán bất kỳ ai.
Bột mì được đổ vào máy xay, Mạnh Tầm chuẩn bị lấy ít trái cây ra ép nước. Khi máy móc kêu "ong ong ong", cửa kính bếp bị người đẩy ra, quản gia dẫn bà cụ đi vào. Sau đó, quản gia đứng ở cửa kính phân phó người làm lau chùi.
"Kính bám bụi hết rồi, mau lấy giẻ lau sạch đi."
Người làm "vâng" một tiếng, vội vàng lấy giẻ đi lau kính.
Ánh mắt Mạnh Tầm lướt qua người quản gia rồi thu về. Người làm đứng lau kính ở vị trí vừa vặn che khuất tầm nhìn từ cửa bếp.
Còn bà cụ thì đi đến bên Mạnh Tầm, nhìn cô ép nước trái cây. "Bà ạ." Mạnh Tầm đã chào hỏi trước.
"Cháu cứ làm việc của cháu đi," bà cụ tùy tay cầm một chiếc nĩa vàng, xiên một miếng trái cây ăn, vừa ăn vừa đánh giá Mạnh Tầm. Cô gái buộc tóc lên, vài sợi tóc lòa xòa, để lộ khuôn mặt trái xoan. Ngũ quan khá thanh tú, đôi mắt hạnh chuyên chú và nghiêm túc, không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ, nhưng trong mắt thiếu vài phần hồn nhiên, lại có vài phần quật cường.
Bà cụ nuốt miếng trái cây trong miệng xuống, mới hỏi: "Cháu bao nhiêu tuổi rồi?"
Mạnh Tầm cứ theo lẽ thường đáp: 19 tuổi.
Bà cụ khẽ gật đầu, "Là cái tuổi vẫn còn ngây thơ."
"Cháu còn nhỏ, Lan Song cũng còn nhỏ, con bé đối xử với mọi người chân thành," giọng bà cụ không có vẻ bề trên, nhưng từng câu từng chữ là những sự thật đau lòng: "Nhưng có một số chuyện sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra, bất kể là sự chênh lệch hay khoảng cách thực tế. Lan Song nắm tay cháu, đó là sự ngây thơ của Lan Song, nhưng không có nghĩa là các cháu thân như bạn bè.
Bà nghe người ta nói, cháu còn gọi Trạc Phong là anh ba?"
Khó trách Lan Song lại căng thẳng như vậy, muốn nói lại thôi, hóa ra là đã sớm đoán được mục đích chuyến đi này của bà cụ.
Đến tìm Lan Song chẳng qua chỉ là cái cớ, nói những điều này với cô mới là mục đích thực sự.
"Trạc Phong chỉ có một đứa em gái, đó chính là Lan Song, cháu cần phải đặt đúng vị trí của mình," ngữ khí của bà cụ vẫn không thể chê vào đâu được, mặt mang mỉm cười nói: "Hiện tại các cháu thế nào, bà không biết, nhưng sẽ có một ngày, sự chênh lệch của các cháu sẽ rõ ràng. Cháu còn nhỏ, bà cũng không hy vọng tuổi xuân của cháu hoang phí trên người Trạc Phong, rốt cuộc đến lúc đó người bị tổn thương chính là cháu."
"Các cháu không thể có kết quả. Bà cũng không hy vọng cháu tiếp tục qua lại thân thiết với Lan Song nữa. Thợ làm bánh của Lan Song, bà sẽ tìm người khác. Cháu tự tìm một cơ hội thích hợp, xin nghỉ công việc này đi. Bà sẽ bảo quản gia thanh toán hết lương học kỳ này cho cháu."
Bà cụ không ở lại ăn điểm tâm, lý do nói với Lan Song là tuổi tác đã cao, ăn không quen điểm tâm.
Sau khi bà rời đi, Lan Song lập tức chạy vào bếp, "Bà ấy có nói gì với cậu không?"
Mạnh Tầm đặt nước trái cây đã ép xong vào khay thức ăn, sau đó sắc mặt bình tĩnh nói: "Không có đâu."
Nói rất nhiều, rất nhiều, nhiều đến mức mỗi câu vô cùng chói tai, khó nghe.
Lan Song âm thầm thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt rồi."
———
Cho đến khi từ nhà Lan Song trở về trường học, Mạnh Tầm không biểu hiện ra một chút khó chịu hay vẻ mặt nặng trĩu. Nhưng khi bước ra khỏi cánh cửa kia, tim cô bỗng nhiên như bị ngàn mũi kim đâm vào, buồn bã, nghẹt thở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!