Tầng dưới của Uy Thế vẫn náo nhiệt lạ thường.
Thấy các ván bài đã hạ, người quản lý lơ lửng cả đêm trở về khu nghỉ ngơi ở hậu sảnh. Nào ngờ vừa bước vào, quản lý của các bộ phận khác đã tụ tập ở đây, ngồi trên ghế sô pha, trông ai nấy đều như bị sự xuất hiện đột ngột của Tam thiếu gia dọa cho mệt bở hơi tai.
Ai cũng sợ có chỗ nào chiêu đãi không tốt làm phật lòng bề trên. Giám đốc rít một hơi thuốc, vẫy tay gọi người quản lý lại.
Các cổ đông của Uy Thế chẳng mấy khi tới, ngày thường sẽ do một tay giám đốc quán xuyến toàn bộ nơi này.
"Sắp xếp ổn thỏa chưa?"
Sòng bạc cũng như chiến trường, phải biết nhìn sắc mặt người khác, phải thức thời mà sắp xếp.
Nửa giờ trước, thấy Tam thiếu day day trán, có vẻ không còn hứng thú.
Giám đốc vội vàng cho người lên dọn dẹp tầng cao nhất, chuẩn bị chỗ cho anh ta nghỉ ngơi một lát.
Ngồi ở vị trí này, cái đầu là để suy nghĩ, đôi mắt là để quan sát.
Tuy giường của Tam thiếu nổi tiếng là khó leo lên, nhưng việc sắp xếp vẫn phải chu toàn.
Nhỡ đâu ông lớn này đột nhiên nổi hứng thì sao?
Uy Thế không thiếu phụ nữ, dáng đẹp, mặt xinh, nhưng khi nhìn thấy Mạnh Tầm, ông ta bỗng nảy ra một ý tưởng khác.
Giám đốc nghĩ, đàn ông dù ở địa vị cao đến đâu thì cũng là người, mà đã là đàn ông thì khó tránh khỏi chuyện trần tục.
Có lẽ không phải giường của anh ta khó leo, mà chỉ là không hợp khẩu vị.
Những người phụ nữ kia hoặc là quá diễm lệ, hoặc là mục đích quá rõ ràng. Vì vậy, khi Mạnh Tầm trong bộ đồng phục đen, chân đi đôi giày trắng cũ kỹ, đi lại giữa sòng bài với dáng vẻ ngoan ngoãn lọt vào mắt giám đốc, mắt ông ta chợt sáng lên.
Ông ta đã nhìn qua vô số người.
Hiếm có cô gái nào trông sạch sẽ và trong trẻo đến vậy.
Như đóa phù dung nở trên núi xa. Giám đốc gọi người quản lý tới.
Thế là mới có màn bảo cô lên đổi rượu.
Nói là đổi rượu, chẳng qua chỉ là một cái cớ.
Nếu vừa mắt thì sẽ được giữ lại, không vừa mắt thì đổi rượu xong sẽ phải ra về.
"Tôi không biết cô gái đó, có phúc khí đó không đây?" người quản lý nói.
Giám đốc cười đáp nếu chuyện này thành, ngày mai vị trí giám đốc sẽ là của ông ta.
Người quản lý cười xua tay.
——-
Không giống sự náo nhiệt và những cuộc trò chuyện rôm rả ở tầng dưới, tầng cao nhất yên tĩnh đến mức một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Mạnh Tầm ngượng ngùng đứng tại chỗ, mái tóc dài ngang vai rủ xuống che đi đôi tai và nửa khuôn mặt. Gương mặt trái xoan vốn đã nhỏ nay lại càng thêm gầy, rõ ràng là dưới ánh đèn vàng ấm áp nhưng làn da cô lại trắng nõn đến trong suốt.
Cô thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Không biết là vì anh quá tuấn mỹ, hay là vì chột dạ sau khi bị bắt quả tang lơ là công việc.
Lan Trạc Phong nhìn cô gái trước mặt, không, phải là một nữ sinh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!