Mạnh Tầm đoán không sai, Trần Bân Bân thật sự đã hiểu lầm. Cậu ta nhìn chiếc xe, rồi lại nhìn Mạnh Tầm.
Do dự một lát, hỏi: "Mạnh Tầm, đây là…?"
Lan Trạc Phong có cố ý khiến Trần Bân Bân hiểu lầm hay không, Mạnh Tầm không biết.
Thế nhưng anh bỗng nhiên xuất hiện, không hề báo trước, không hề có dấu hiệu. Tuy nói cô không có bất cứ ý nào với Trần Bân Bân, nhưng cũng không thể tùy ý người khác hiểu lầm mình. Dù sao thì chiếc xe này, người tinh ý chỉ cần tra kỹ biển số xe là có thể biết của ai. Đến lúc đó cô sẽ dính dáng không dứt với Lan Trạc Phong, và cả Lan gia nữa.
Cô không thích Trần Bân Bân.
Nhưng cũng không thể để cuộc sống đại học của mình bị gắn chặt với Lan Trạc Phong.
Ai mà biết được cô có thể ở lại trong cuộc đời một người khác bao lâu? Vạn nhất sau này lại gây ra trò cười thì sao?
"Đây là anh ba của tôi."
Mạnh Tầm không nói đây là bạn, cũng không nói không quen biết. Cô đơn giản hóa mối quan hệ mập mờ thành một cách xưng hô sạch sẽ nhất: anh ba. Không phải anh họ thì cũng là anh ruột, tóm lại là người nhà.
Mặc cho ai cũng không thể hiểu lầm.
Trần Bân Bân nghe vậy, cười, đám mây mù trong lòng bỗng chốc tan biến. Cậu ta lập tức tiến lên, đưa tay qua cửa sổ xe nói với Lan Trạc Phong bên trong: "Chào anh ba, em là bạn của Mạnh Tầm, bạn cặp dẫn chương trình kỷ niệm ngày thành lập trường, em tên Trần Bân Bân."
Lan Trạc Phong ngồi ở hàng ghế sau, dù đang ngồi nhưng khí chất vẫn mạnh mẽ. Anh liếc nhìn Trần Bân Bân, rồi thờ ơ thu tầm mắt lại.
Loại người không đáng nhắc tới này, trong cuộc sống của anh thậm chí còn không tính là khách qua đường.
Ở Hương Sơn, thậm chí bất cứ gia tộc danh giá nào, anh vĩnh viễn là người được mọi người vây quanh cung phụng. Anh không cần phải nhìn sắc mặt của bất cứ ai, mọi chuyện luôn theo ý muốn của anh. Không ai xứng đáng để Lan Trạc Phong phải dùng đạo lý đối nhân xử thế mà duy trì.
Huống chi cái thằng nhóc Trần Bân Bân trước mắt này, cậu ta tính là cái thá gì?
Chỉ bằng cậu ta, cũng xứng sao?
Trần Bân Bân ngượng nghịu rụt tay lại, nói: "Vậy em xin phép không làm phiền hai người nữa."
Nói xong, cậu ta gật đầu với Mạnh Tầm rồi xoay người rời đi.
Trần Bân Bân rời đi mang theo vở kịch khôi hài này. Chú Tuấn ngồi ở ghế lái, nhìn qua gương chiếu hậu.
Ánh mắt rõ ràng đang nhìn ra ngoài cửa sổ, dừng lại trên người cô Mạnh, nhưng lại cố tình không chịu xuống xe. Chú Tuấn không biết anh đang giở trò gì, rõ ràng đã bận rộn lâu như vậy, vừa đáp xuống Hương Sơn đã lập tức sai ông chạy đến đại học A, nhưng bây giờ thì sao?
Mạnh Tầm đứng tại chỗ, gió lạnh ùa đến thổi tung ống tay áo cô. Đôi mắt cô bình tĩnh nhìn thẳng người đàn ông ở hàng ghế sau, cửa kính xe màu đen hạ xuống một nửa, chỉ để lộ sống mũi cao thẳng và đôi mày sâu thẳm, khiến anh càng thêm thần bí.
Ước chừng vài giây trôi qua, cửa xe hàng ghế sau được mở ra. Mỗi lần phải chủ động, mỗi lần luôn là anh thua trước.
Lan Trạc Phong sao lại không hiểu ý nghĩ của cô.
Giận cô xếp anh vào loại "anh ba", phủi sạch mọi hiểu lầm, lại tức cô không chịu bước tới, càng giận bản thân mình không có xương cốt, không cứng rắn được.
"Không chào hỏi, cũng không qua đây, tính đứng đây cả ngày à?"
Lan Trạc Phong sải bước đi về phía Mạnh Tầm, ngữ khí hiền hòa như thể cuộc chiến ngầm vừa rồi chưa từng xảy ra. Rõ ràng anh đang giận, cô cũng đang giận, chỉ là mỗi người giận một kiểu, nên mới một người đứng một người ngồi, giằng co tại chỗ.
Bây giờ anh mở lời trước, sắc mặt ấm áp.
Cô trách anh vì sao lại công khai đến mức câu hỏi "anh đến tìm tôi lấy cà vạt à" cũng không thể hỏi ra.
Cứ như vậy, có vẻ cô có chút hung hăng dọa người.
"Anh đến tìm tôi lấy cà vạt, đương nhiên là anh phải qua đây rồi." Mạnh Tầm không nhanh không chậm bỏ bản thảo vào cặp sách, nghiêm túc nói lý do vì sao cô không tiến lên chào hỏi: "Anh ở đây chờ tôi, tôi về ký túc xá lấy đưa cho anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!