Khi còn nhỏ, tiểu thư nhà giàu trên phim truyền hình thường cao ngạo, kiêu căng và ngang ngược.
Sau khi lớn lên, tiểu thư nhà giàu ngoài đời thực lại là một bà tám, không hề có khái niệm về đẳng cấp.
Dù cô chỉ là một đầu bếp, cô nàng cũng có thể kéo tay cô, ngồi trên sô pha, thân thiết đắp cho cô một chiếc chăn mỏng để cản khí lạnh từ máy điều hòa, sau đó chớp chớp cặp mắt có nét tương đồng với nam chính mà cô đang hóng chuyện, hất cằm: "Làm ơn mau nói đi, tôi thật sự rất muốn biết."
Điều này bảo Mạnh Tầm phải nói thế nào?
Anh đã có lòng che giấu giúp cô, sao cô có thể nói ra được. Nhưng nếu không nói, Lan Song sẽ không bỏ qua cho cô. Trong lúc cấp bách, cô đành phải nói dối: "Chỉ là gặp được lúc làm thêm ở hiệu sách thôi. Hôm
đó anh ấy mượn một cuốn《 Kiêu hãnh và Định kiến 》," vẫn là lời nói
dối cũ.
"Kiêu hãnh và Định kiến?" Lan Song nói: "Anh ấy thích xem loại sách tình yêu này từ khi nào vậy? Vả lại, hai người chỉ là quen nhau ở hiệu sách, nhưng quen biết và kết bạn hẳn là phải có một quá trình chứ, tôi muốn nghe tại sao hai người lại trở thành bạn bè."
Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, liên quan đến thẻ sinh viên, sách tiếng Bồ, còn có mấy cuộc điện thoại, mấy tin nhắn, và vài lần gặp mặt.
Lúc đó xảy ra không cảm thấy có gì, nhưng bây giờ bị Lan Song hỏi, những hồi ức này vô cớ lại sinh ra vài phần ám muội.
Mạnh Tầm chỉ có thể nói qua loa rằng chỉ là quen nhau ở chỗ cô Anne, nói chuyện vài lần.
"Người nói chuyện với anh Ba tôi thì nhiều lắm, có thấy anh Ba tôi chủ động kết bạn với ai bao giờ đâu." Lan Song tự nhiên là không tin, lại tò mò, "Tính tình anh ấy tệ như vậy, cô làm sao mà kết bạn được với anh ấy?"
"Tính tình tệ ạ?" Mặc dù giữa họ từng có thành kiến, nhưng cô đặt tay lên lương tâm mà nói, tính tình của Lan Trạc Phong thật sự rất tốt, "Anh ấy là người có tính tình tốt nhất trong những người tôi từng gặp. Keith, ừm, có thể là tôi chưa từng thấy anh ấy nổi giận."
"Cô nghĩ tôi nói nổi giận là gào to hét lớn sao?" "Không phải sao ạ?"
"Cô không biết có một loại người gọi là không giận mà uy sao? Cái kiểu người mà chỉ cần liếc mắt một cái là khiến cậu dựng tóc gáy, không biết mình sai ở đâu, nhưng từ đó về sau nói chuyện phải luôn cẩn thận. Đó là khí chất, khí chất nổi giận. Anh ấy trước nay luôn thích dùng ánh mắt để dọa người." Lan Song nhớ lại ánh mắt của Lan Trạc Phong nhìn cô ấy, chỉ một cái liếc nhẹ, cô ấy đã rụt vai lại: "Quá đáng sợ."
Mạnh Tầm cảm thấy Lan Song thật đáng yêu.
Mà Lan Song lại cảm thấy, Mạnh Tầm kỳ thực đã sớm quen biết anh Ba, nhưng cô lại không hề lấy đó làm cớ để ra vẻ ta đây. Phải biết rằng, những người có quan hệ với anh Ba, ít nhiều cũng mang theo chút lợi ích. Nhưng dù là bây giờ, Mạnh Tầm vẫn không muốn nói nhiều.
Kỳ thực, lúc ở cầu thang đi xuống nhìn thấy người anh ba cao cao tại thượng của mình ngồi trên đất, cô ấy đã văng một câu chửi thề. Bây giờ bình tĩnh lại, cô ấy phát hiện mối quan hệ này, hình như anh Ba mới là người sốt sắng hơn.
Từ hôm nay trở đi, Lan Song dường như đã xếp Mạnh Tầm vào phe của mình, còn nói: "Đợi tuần sau, tôi dẫn Giang Chi cho cô làm quen."
"Giang Chi là ai?"
"Giang Chi, cô bạn thân lụy tình của tôi."
Mạnh Tầm nghĩ, cố ý giới thiệu Giang Chi cho cô làm quen, lại còn là lụy tình, chẳng lẽ là lụy Tam thiếu sao?
"Tôi và Tam thiếu là quan hệ bạn bè bình thường, trong sáng, sẽ không làm cô bạn Giang Chi của cô hiểu lầm đâu."
"Cô đang nói gì vậy?" Lan Song cười trộm: "Cậu ấy sợ anh Ba tôi lắm. Người cậu ấy thích là bạn của anh Ba tôi, Chu Hoài Luật cơ."
Hơn nữa, trông anh Ba tôi cũng không có ý định trong sáng đâu. Nửa câu sau Lan Song không dám nói.
Hai người họ đã trò chuyện đến tận khuya, bắt đầu là xoay quanh Lan Trạc Phong, sau đó là xoay quanh đồ ăn, rồi lại sau đó là đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Mạnh Tầm là một người sống nội tâm, cô độc. Từ nhỏ đến lớn cô không có bạn bè gì, khoảnh khắc được ngồi hàn huyên tâm sự thế này, 18 tuổi cô mới được trải qua lần đầu.
Sau đó là Lan Song và tài xế đưa Mạnh Tầm về trường.
Hơn 10 giờ, trong trường đã sớm không còn bóng người, chỉ có thể thấy phía bên kia sân vận động còn rất náo nhiệt. Lan Song kéo tay cô, ngồi trên xe: "Tuần sau gặp nhé, hoặc là nếu cô không có tiết học giữa chừng cũng có thể đến tìm tôi, dù sao tôi cũng không có việc gì."
Một người ngồi trong cửa sổ xe, một người đứng ngoài xe, hai tay nắm lấy nhau đặt trên cửa sổ.
Mạnh Tầm nói: "Thứ Sáu được không, vừa hay thứ Sáu tôi không có tiết. Có thể đến chỗ cô Anne, làm chút điểm tâm cùng ăn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!