Cố Hoài Du ở Tống phủ không lâu, chỉ ghé qua rửa mặt chải đầu trang điểm lại, thay kỵ trang mới do Cô Vũ Tiên đưa tới, kiểu dáng với nhan sắc không khác gì mấy so với lúc nàng ra cửa. Đoạn cổ áo cùng cổ tay áo có lẽ hơi khác một chút, nhưng nếu chỉ nhìn thoáng qua thì sẽ không nhận ra điểm gì khác biệt. Ngồi thêm một lúc đợi cảm xúc Hồng Ngọc bình ổn, sau khi dặn dò không được kể chuyện xảy ra hôm nay cho bất kỳ kẻ nào thì nàng cùng Hồng Ngọc mới trở về vương phủ.
Lão phu nhân không nhận ra điều gì bất thường, thấy thần sắc nàng mệt mỏi thì cho nàng về Đường Lê viện nghỉ trước, ngược lại, Tôn thần y lại thoáng nhìn thấy vài vệt hồng đỏ chỗ cổ tay nàng, ánh mắt có chút khó hiểu, sau một lúc lâu mới khoanh tay rời đi.
Sau khi trải qua chuyện vừa rồi Cố Hoài Du liền đặt ý định học cưỡi ngựa sang một bên, có trời mới biết, thời khắc con ngựa điên lên rồi chạy, nàng gần như chết khiếp, nếu tiếp tục học thì không biết chuyện ngoài ý muốn chờ đợi nàng tiếp theo sẽ là gì nữa.
Dường như vương phủ lại khôi phực lại yên tĩnh ngày trước, công tác chuẩn bị hạ miêu Hoàng Thượng giao cho Tống Thời Cẩn toàn quyền phụ trách, sau khi tra được tung tích hung thủ hắn cho người tới thông báo Cố Hoài Du một tiếng, rồi sau đó lập tức trở nên bận rộn.
Điều khiến Cố Hoài Du có chút kinh ngạc chính là, sau nhiều ngày Lâm Tu Duệ im ắng bất động thì cũng được Nhị hoàng tử phái người khiển qua đó, có lẽ là hắn đã lấy lại được tín nhiệm của Nhị hoàng từ, phục lại vinh quang ngày trước, nghe nói sau khi uống thuốc giải thì lượng xích ẩn tán hắn dùng ít đi được một chút.
Việc phủ Lại Bộ Thị Lang tìm bà mối, mang theo sính lễ tới cửa nhị phòng cầu hôn đã khiến Thịnh Kinh nổi chút bọt sóng, có điều mọi người đã dồn hết tâm trí trên việc chuẩn bị hạ miêu nên chuyện này chỉ được bàn tán trong vòng hai ngày rồi dừng lại.
Lâm Chức Yểu bị Giang thị giữ trong phủ học quy củ, vì quá phiền phức nên nàng lén lút trèo tường tới Đường Lê viện, còn thiếu chút nữa bị hộ vệ coi thành kẻ xấu mà đánh.
"Võ công hộ vệ trong viện ngươi rất cao a, thiếu chút nữa đánh chết ta rồi. " Lâm Chức Yểu cầm quả đào, vừa gặm vừa nói.
Cố Hoài Du cười cười, không đáp lời, hỏi lại: "Qua trung thu là hôn kỳ rồi, ngươi không vội sao, sao lại chạy đến nơi này?"
Lâm Chức Yểu thở dài, sắc mặt bất đắc dĩ: "Đừng nói nữa, ta phải trốn đến phủ của ngươi để thoải mái hơn đó, nương ta quá khủng bố, làm như ngày mai ta lập tức xuất giá rồi ý." Dừng một chút, nàng vẫy tay với Cố Hoài D, ép giọng nói xuống thật thấp: "Có điều, có người còn thảm hại hơn ta nha, ta nghe nói Trần Uyên bị khóa cửa nhốt trong phòng, nửa bước cũng không được đi ra, ha ha ha......"
Cố Hoài Du thấy nàng cười không ngừng lại được, cảm thấy thật sự bội phục tâm thái Lâm Chức Yểu, cũng thấp giọng cười nói: "Hắn không nguyện ý như thế, ngươi còn cao hứng như vậy sao?"
"Ha...... Ha......" Tiếng cười Lâm Chức Yểu đột nhiên im bặt, gương mặt cứng đờ: "Ừ nhỉ, hình như ta tự mình đa tình rồi!"
Kỳ thật nàng đã từng có ý định cự tuyệt, thậm chí còn nghĩ tới chuyện chạy trốn mối hôn sự này, chạy đến một nơi thật xa.
Có điều khi bắt gặp nếp nhăn nơi khoé mắt Giang thị, Lâm Chức Yểu lại không đành lòng, những năm qua, Giang thị nuôi nấng ba hài tử có bao nhiêu khổ sở, nàng đều biết hết.
Khổ sở cũng không phải do cuộc sống quá mức túng quẫn, mà do người quá mức cô độc, một mình gạt lệ là chuyện nhiều như cơm bữa. Vì vậy Lâm Chức Yêu không muốn chuyện của bản thân gây thêm bi thương cho Giang thị, dù sao ai chẳng phải gả đi, gả sớm hay gả muộn còn không bằng thoả mãn ý nguyện của người.
"Ài, phiền muốn chết!" Lâm Chức Yểu thở dài, hung tợn gặm một miếng đào cho hả giận.
"Tiểu thư, nha hoàn tiền viện cầu kiến." Giọng nói của Lục Chi từ ngoài cửa truyền đến.
Cố Hoài Du cất giọng nói: "Cho vào."
Lục Chi vén mành mang theo người tiến vào, tiểu nha hoàn cúi chào Cố Hoài Du, nói: "Tiểu thư, Lục công chúa đến vấn an quận chúa, lão phu nhân cho mời ngài qua đó một chuyến."
Cố Hoài Du thoáng rùng mình, lúc này Vệ Thanh Nghiên tới cửa không biết là có ý định gì nữa: "Đợi ta đổi kiện quần áo rồi đến."
Tiểu nha hoàn thưa vâng, khom người lui ra ngoài.
Người vừa đi, Lâm Chức Yểu liền nhíu mày nói: "Nàng ta tới gặp Lâm Tương? Thường ngày cũng không thấy quan hệ hai người này tốt đến vậy."
Chợt nghĩ ra gì đó, trong lòng Lâm Chức Yểu lộp bộp một tiếng, chuyện ngoài ý muốn xảy ra với Cố Hoài Du ngày đó, đến bây giờ nàng cũng không dám hỏi quá nhiều. Lâm Chức Yểu sợ mình lỡ miệng nói ra chuyện gì không nên nói nên nàng đã giấu kín việc này trong lòng, suýt nữa thì quên hẳn, Vệ Thanh Nghiên thích Tống Thời Cẩn như vậy, chẳng lẽ là đã biết cái gì.
"Ngươi đề phòng nàng ta một chút." Lâm Chức Yểu nắm lấy cánh tay Cố Hoài Du, sắc mặt có chút phức tạp: "Nàng ta không phải người dễ đối phó."
Cố Hoài Du vỗ vỗ mu bàn tay nàng, chậm rãi nói: "Ta tự có chừng mực."
Lâm Chức Yểu suy nghĩ hồi lâu, hạ quyết tâm: "Nàng ta là công chúa, trước mặt nàng ngươi chính là kẻ yếu, nếu thật sự sợ hãi, ngươi cứ đi tìm Tống Thời Cẩn đi, ngươi yên tâm, ta hứa sẽ không tiết lộ chuyện này với bất kỳ ai."
"Đừng lo." Cố Hoài Du nói: "Ta phải qua đó, ngươi ở chỗ này chờ ta hay là cùng nhau đi sang?"
Lâm Chức Yểu phất phất tay: "Nàng ta chạy tới tân đây chắc không dám cả gan làm gì khác thường đâu. Ngươi đi đi, ta lén trèo tường qua đây, không ai biết ta đang trốn ở chỗ này, nếu để nương phát hiện thì ta liền toi đời."
Cố Hoài Du gật gật đầu, mang theo đám người Lục Chi ra khỏi cửa, đi được nửa đường thì thấy lão phu nhân cùng với một nữ tử quần áo phú quý dáng người yểu điệu chậm rãi đi đến, có không ít nha hoàn ma ma đang đi theo phía sau, hết sức phô trương.
"Gặp qua Lục công chúa." Cố Hoài Du cúi người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!