Mọi việc đã bàn bạc thỏa đáng, Lão phu nhân liền sai người đi thông báo nhị phòng (gia đình con trai thứ) một tiếng, nói cả gia đình cùng nhau dùng cơm trưa, bản thân cũng có việc cần nói. Lại gọi hết quản sự vương phủ tới, tại chỗ tuyên bố thân phận Cố Hoài Du.
Đám hạ nhân khó tránh khỏi lắm miệng, nhưng cũng nhờ việc này mà giúp vương phủ truyền tin tức ra bên ngoài, tránh cho miệng lưỡi thiên hạ đàm tếu.
Vinh Xương vương phủ tổng cộng hai người con, trưởng tử cũng chính là cha ruột Cố Hoài Du
- Lâm Khiếu, trời sinh tính tình bình thường, không có khát vọng gì.
Nhị tử Lâm Viêm đã mất thật ra là một nhân vật hiếm có, định rằng tương lai sẽ kế thừa vương phủ, lại bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, lưu lại mỗi thê tử là Giang thị cùng hai trai một gái
Con trai lớn Lâm Tu Ngôn tuổi tác cùng Lâm Tu Duệ không sai biệt lắm, thứ nữ Lâm Chức Yểu so với Cố Hoài Du lớn hơn một tuổi, còn có một cái tiểu nhi tử Lâm Tử Khiêm, vừa mới qua bảy tuổi.
Tiền nhiệm Vinh Xương vương khi chết còn chưa dâng tấu chương xin phong thế tử, vương phủ giao ở trong tay Lâm Khiếu, chỉ sợ sẽ càng thêm nghèo túng, vừa lúc gặp trong cung tuyển người hầu đọc cho hoàng tử, lão phu nhân liền làm chủ, niệm tình cũ mà thỉnh cầu hai suất, đem hai tôn tử đều đưa đi trong cung tham tuyển..
Cũng không biết vì sao, trên đường đột nhiên sinh biến cố. Lâm Tu Ngôn đang ở trên đường tiến cung, chợt bị một đám hắc y nhân chặn lại, đối phương ỷ số đông áp kiếm sau lưng ép đi, Lâm Tu Ngôn trên đường giết được phân nửa, cuối cùng là không địch lại được bị bọn chúng bắt giam giữ. Giang thị khóc đỏ hai mắt, đến khi toàn bộ Lâm gia đều cho rằng hắn khó giữ được cái mạng nhỏ này, hắn lại bình yên vô sự trở lại, nhưng tham tuyển chung quy vẫn bị trì hoãn.
Mà Lâm Tu Duệ vận khí tốt hơn, rời phủ tiến cung liền truyền ra tin tức Nhị hoàng tử liếc mắt một cái nhìn trúng, chức vị lúc này liền rơi trên đầu. Mấy năm nay Nhị hoàng tử học hành càng thêm xuất chúng, trước mặt hoàng thượng rất được yêu thích, thân phận Lâm Tu Duệ cũng như thuyền lên theo nước*, cũng coi như không uổng công lão phu nhân một phen khổ tâm.
(*)Thủy trướng thuyền cao () nước lên thì thuyền lên; sự vật phát triển thì những gì tuỳ thuộc vào nó cũng phát triển theo.
Advertisement / Quảng cáo
"Nương, đại ca, đại tẩu." Nhị phòng goá phụ Giang thị phủ vừa vào cửa, liền cười lên tiếng tiếp đón.
Lâm Viêm mất ngần ấy năm mà Giang thị cũng không nghĩ cách tái giá, một mình chèo chống nhị phòng, so với Trương thị sống trong nhung lụa, nàng khôn khéo thông minh hơn nhiều.
Nàng không dấu vết đánh giá Cố Hoài Du một chút, cười nói: "Ai da, đứa nhỏ này, lớn lên thật là cực kỳ xinh đẹp. Chúc mừng lão phu nhân, lại thêm một người cháu gái xinh đẹp."
Dứt lời, nàng lại hướng Trương thị hành lễ, vẫn như cũ giữ nụ cười mỉm bên môi: "Ta thấy chất nữ này, bộ dáng so với đại tẩu nổi danh Thịnh Kinh năm đó không khác biệt lắm đâu! Vẫn là đại ca có phúc khí."
Lâm Khiếu cười vang vài cái, liền hô hai tiếng hảo hảo, bị Trương thị ở bên cạnh nhéo hông một phen, thanh âm đột nhiên im bặt.
Trương thị liếc nhìn Lâm Tương đang cúi đầu, mất tự nhiên cười cười: "Ngươi a, vẫn là cứ hay khen người như vậy."
Nhà mẹ đẻ Trương thị tuy đều là quan lại trong kinh nhưng gia thế cũng không hiển hách, bù lại con cháu trong nhà đều phi thường xinh đẹp, lúc còn trẻ dẫn tới ít nhiều bị nữ tử ghen ghét, trong đó tự nhiên cũng bao gồm Giang thị.
Năm đó người cầu thân Trương gia đông đến xếp đầy ngoài cửa, cô nương trong nhà không lo không thể gả, Trương gia thuận thế đòi cao, lúc đó lão thái gia còn sống đáp ứng Lâm Khiếu tới cầu cửa, Trương gia đồng ý hôn nhân này, cũng coi như là trèo cao.
Nhưng không bao lâu, cha mẹ Trương thị liền lần lượt mà chết. Trương thị gả cho Lâm Khiếu sau này sinh hạ một nam một nữ, trưởng tử lớn lên giống Lâm Khiếu, mà Lâm Tương ai cũng không giống, tướng mạo thường thường, trang điểm vào nhiều lắm cũng chỉ được xem là thanh tú.
Giang thị trong lòng còn âm thầm thổn thức, có lẽ vận khí của Trương gia tất cả đều rơi trên người Trương thị, ai ngờ này bỗng nhiên nhảy ra mộtcái Cố Hoài Du, thế nhưng so Trương thị lúc còn trẻ có khi còn đẹp hơn ba phần.
Lão phu nhân cười nói: "Chỉ được cái nói ngọt!" Nói xong, bà hướng Cố Hoài Du vẫy tay: "Đây là nhị thẩm của con, cùng đường huynh muội."
Cố Hoài Du hảo hảo hành lễ, Giang xưa nay luôn khôn khéo, lập tức cười nói: "Mới vừa rồi ở cửa thần thiếp nghe hạ nhân nói, lão phu nhân giữ bí mật cũng thực tốt, chúng ta đều không biết trong phủ có tiểu thư được đưa tới am ni cô đâu."
Lão phu nhân bình thản nói: "Trừ bỏ đại ca đại tẩu ngươi, đến Tu Duệ cũng đều không biết, sợ nhiều người biết chuyện, Hoài Du khó giữ được cái mạng nhỏ này."
Giang thị liền nói cái này rất có lý, ngay sau đó thân thiết mà kéo Cố Hoài Du qua bên hỏi: "Hiện giờ đã trở về nhà, về sau cùng huynh đệ tỷ muội thân cận nhiều một chút, không thì tới nhị thẩm bên này chơi."
Cố Hoài Du gật đầu đáp được, liền thấy Lâm Tử Khiêm bên cạnh lon ton chạy tới, đôi mắt tròn tròn vòng một vòng trên người Lâm Tương cùng Cố Hoài Du, khó hiểu hỏi: "Tam tỷ tỷ sao lớn lên không giống Nhị tỷ tỷ vậy nương?"
Giang thị vỗ vỗ đầu của hắn: "Tiểu hài tử biết cái gì, thế gian này nào có người lớn lên giống nhau như đúc."
Lâm Tử Khiêm vặn đầu ngón tay nói: "Nhưng biểu ca Trương gia cùng biểu tỷ lớn lên rất giống a?"
Giang thị nghẹn giọng, nhìn đến Lâm Tu Duệ bỗng nhiên đen mặt, trong lòng cười nhạo, "Hài tử song sinh có lớn lên giống nhau, cũng có lớn lên không giống nhau, không tin con hỏi đại ca con một chút."
Lâm Tử Khiêm cái hiểu cái không, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Lâm Tu Ngôn hỏi hỏi: "Vì sao song sinh hài tử còn có thể lớn lên khác nhau chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!