"Loảng xoảng"
Tiếng kim loại va chạm chói tai, Mạc Anh rút kiếm chặt đứt khoá trên cửa lồng sắt.
Hài tử bên trong lồng giam sợ tới mức cả người kịch liệt run rẩy, cố gắng rụt lùi về góc lồng, khi phát hiện không thể lui được nữa, chỉ có thể đem hai chân cuộn tròn lên, ôm ở trước ngực, lại bởi vì lồng sắt quá thấp nên hắn chỉ có thể uốn cong thân hình vùi sâu đầu dưới hai gối, lộ ra cái cổ đã bị khuyên sắt ma sát sưng đỏ trầy da.
Trong không khí mùi hôi thối lẫn lộn, Mạc Anh nhìn đến có chút khó chịu, tận lực phóng nhẹ thanh âm cẩn thận mà nói: "Ngươi đừng sợ, chúng ta không phải người xấu."
Nhưng tiểu hài tử đã bị tra tấn quá nhiều, khi nhìn thấy hắn mặc quần áo màu đen, nghe thanh âm của hắn run rẩy càng lợi hại hơn, tiểu tử trên người đã không còn chỗ nào tốt, phía sau lưng máu tươi chảy ròng ròng, trên mặt đầy vết bầm tím, tất cả đều là nhờ những tên hắc y nhân kia làm.
"Mau, mau ra đây, ta mang ngươi về nhà." Mạc Anh tiếp tục ăn nói nhỏ nhẹ, "Cha mẹ ngươi khẳng định rất lo lắng cho ngươi."
Có lẽ là từ nhà cùng cha mẹ đã kích thích tới hắn, tiểu hài tử từ giữa hai chân ngẩng đầu lên, tròng mắt đỏ tươi nhìn hắn.
Mạc Anh duỗi tay: "Tới, lại đây với thúc thúc. Ta mang ngươi trở về, ta bảo đảm."
Tiểu hài tử run run rẩy rẩy duỗi tay, lại rụt trở về, Mạc Anh biết hắn còn sợ hãi, cũng không thu tay lại, liền cười với hắn, hồi lâu, tiểu tử dơ hề hề kia mới giơ tay nhỏ ra thử thăm dò đưa tới gần Mạc Anh.
Advertisement / Quảng cáo
"Đừng sợ, đừng sợ, về sau sẽ không có người nào thương tổn ngươi nữa." Mạc Anh vừa nói, một bên vỗ nhẹ mu bàn tay hắn trấn an.
Tiếng nói ôn nhu tạm thời trấn an tiểu hài tử, cơ bắp căng chặt của hắn lúc này mới dần dần thả lỏng.
Có lẽ là bởi vì bị bỏ đói đã lâu, đến sức lực để bò cũng không có, giãy giụa được tới gần lồng sắt thì Mạc Anh một tay nâng vai hắn lên một tay vòng tới dưới chân, đem người ôm ra ngoài.
Nhưng dây xích trên cổ tiểu tử làm hắn có chút phát sầu, nhà giam kia còn có thể dùng kiếm chém đứt, nhưng đây lại là ở cổ, chỉ cần hơi không cẩn thận liền sẽ làm thương tổn hắn.
Xoay xở mọi cách không được, tiểu hài tử nhìn hắn, nhút nhát mở miệng, thanh âm khàn khàn tựa ông lão: "Không...... Không sao, thúc thúc ngươi chém đi."
Mạc Anh nhắc kiếm, cầm ở trong lòng bàn tay, lại buông xuống, đao kiếm không có mắt, hắn không thể dễ dàng xuống tay, lực độ hơi lệch khỏi quỹ đạo một chút liền sẽ chém thương tiểu tử, nơi đó lại là cổ, rất có khả năng sẽ nguy hại đến tánh mạng.
"Đưa đến đây đi."
Tống Thời Cẩn không biết đã xuống dưới từ khi nào, nhìn tiểu tử Mạc Anh đang ôm trong người, móng tay hắn cắm thật sâu vào da thịt, nhắm mắt, sóng ngầm trong lòng nổi dậy mãnh liệt.
Hắn đã từng trải qua, nên có thể cảm nhận được tiểu hài tử này có bao nhiêu tuyệt vọng.
Mạc Anh gật gật đầu, đảo chuôi kiếm đưa tới trong tay Tống Thời Cẩn.
"Nâng lên." Thở một hơi dài, gạt đi suy nghĩ hỗn tạp, hắn nhìn nhìn khoá sắt trên cổ tiểu hài tử kia một chút, trực tiếp xuống tay.
Mạc Anh khẩn trương mà hít thật mạnh một ngụm khí, vẫn tốt, cổ của tiểu hài tử tinh tế, mà khoá sắt đó lại ôm sát lấy không chừa ra chút khe hở nào.
Động tác Tống Thời Cẩn thực mau, tay nâng kiếm lên, xích sắt còn nguyên vẹn sau một khắc liền vỡ đôi rơi trên đất. Quay đầu lại nhìn, những tiểu hài tử khác sau khi nhìn thấy có người được cứu ra xong, cũng buông sợ hãi trong lòng, từ lồng sắt bò ra.
Hắn đếm sơ qua, tổng cộng có ba mươi bốn người, có cả nam hài lẫn nữ hài, toàn thân đều mang theo vết, quần áo tả tơi, sau khi được ám vệ cứu ra xong, nhút nhát sợ sệt mà đứng trên mặt đất, đầu cúi thấp không dám phát ra một chút thanh âm, mặc dù là hài tử nhỏ nhất nhưng sau khi nức nở một tiếng, lại lập tức che kín miệng, rõ ràng là sợ bị đánh.
Thời điểm đầu tiên khi được đưa tới đây, bọn chúng đã khóc, nháo loạn nhưng đổi lấy chỉ là quyền cước nặng thêm, tiên côn quất đánh, đánh nhiều, liền đến nửa điểm thanh âm cũng không dám phát ra.
Chặt đứt dây xích trên cổ đám tiểu hài tử, Tống Thời Cẩn nhìn sắc mặt bọn chúng đứa nào cũng suy yếu đầy vết bầm tím xanh đen, nhíu mày phân phó: "Một người một tiểu tử, rời khỏi nơi này trước rồi nói tiếp!"
Tuy nhiên số hài tử lại lớn hơn so với ám vệ nên Tống Thời Cẩn liền sắp xếp những hài tử lớn một chút thì đi ở đằng trước, nhỏ hơn thì được nhóm ám vệ hoặc bế hoặc ôm, trèo thang rời ra.
Vệ Nghiêu gắt gao nắm tay Cố Hoài Du tay ở trước cửa động chờ, sau khi hai người nhìn thấy từng đám tiểu từ lục tục bò lên xong đang, mày càng khóa chặt.
Rốt cuộc là ai tàn nhẫn đến thế, bắt nhiều tiểu hài tử như vậy để tra tấn, tột cùng để làm gì?
Trong phòng dần dần trở nên chật cứng người, ngay khi mọi người chuẩn bị từ nơi này rời đi, mặt thẹo trở về!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!