Trên đường về xe ngựa đều chọn đi đường nhỏ, được một đoạn liền đổi hướng đến cổng thành, chờ người trên phố cùng cửa tiệm dần trở nên đông đúc mới trở về.
Xe này là do Vinh Xương phủ cố ý an bài, đặc biệt làm từ khối gỗ đàn hương, mang theo dấu ấn độc nhất của Vinh Xương phủ, từng chuỗi ngọc lưu ly trên rèm xe lấp lánh động lòng người, xe ngựa tứ phía đều là đẹp đẽ quý giá, cửa sổ nạm vàng khảm ngọc, khắp nơi mang theo làn gió thơm.
Người bên ngoài kinh ngạc cảm thán, Cố Hoài Du lãnh đạm nhắm mắt lại, che đậy tâm tình dậy sóng.
Xe này, là của Lâm Tương.
Vương phủ việc đầu tiên chính là để nàng ngây người cùng thi thể cả đêm, ngày hôm sau chỉ phái quản gia đến đón, cũng chưa từng trấn an nói nguyên do, đủ để thấy không coi trọng nàng, lại không biết tại sao dùng xe của quận chúa tới đón nàng.
Hết thảy tất cả, bất quá cũng chỉ là đòn phủ đầu của Lâm Tương, muốn nàng ít nhiều kinh sợ thôi.
Ngẫm lại, nàng từ nhỏ đến lớn sống nơi hoang dã bình dân, cũng không đến là nghèo khổ, thế nhưng vật tinh xảo như này chưa từng dùng qua.
Một mặt muốn ra oai phủ đầu, một mặt ở vương phủ thể hiện ngoan ngoãn, một công đôi việc, cớ gì mà không làm.
Nhớ lại năm đó, lần đầu nàng thấy xe ngựa này, liền chấn động đến ngây người, Lâm Lương Tài chỉ nói qua loa thỉnh nàng đi vương phủ một chuyến. Lúc lên xe nàng vẫn thật cẩn thận, chỉ dám ngồi giữa tấm gỗ, cả người cứng đờ sợ chạm phải làm dơ bẩn đồ vật tiểu xảo bên trong.
Trong đầu không ngừng suy đoán, có phải cha mẹ mình phạm tội tày trời, vương phủ hiện giờ muốn tìm nàng tính sổ!
Advertisement / Quảng cáo
Mang tâm tình lo lắng thấp thỏm, sợ hãi rụt rè vào vương phủ, Vương phi Trương thị xưa nay cao quý đánh giá nàng trên dưới, liếc mắt một cái, Cố Hoài Du cúi đầu, không phát hiện đáy mắt ghét bỏ nàng ta hiện lên tia ghét bỏ.
"Diệu Ngôn, mang nàng đi đổi y phục." Trương thị che mũi, tựa như không khí rất tốt đều đã bị mùi máu tươi trên người Cố Hoài Du làm cho vẩn đục.
Đi theo người được gọi là Diệu Ngôn nha đầu ra cửa, Cố Hoài Du nhìn gót sen nhẹ nhàng đằng trước, thầm nghĩ thật sự là nha hoàn nơi nhà cao cửa rộng, đồ may mặc thủ công sắp làm bằng với tiểu thư bên ngoài.
"Nha, Diệu Ngôn tỷ tỷ, đây là nha đầu mới tới phủ sao?"
Cố Hoài Du nghe một tiếng nói ngây thơ như thế liền giương mắt giật mình đứng tại chỗ, trước mặt xuất hiện người mặc váy vàng nhạt nhẹ như làn nước, thêu điểm bằng tơ vàng chỉ bạc, cổ tay áo điểm xuyết màu tím nhạt của diên vĩ, kiều diễm như một đóa hoa mới nở, tỏa ra quý khí đến bức người.
Diệu Ngôn quy quy củ củ hành lễ: "Bẩm tiểu thư, đây là muội muội của ngài, mới vừa rồi từ Tĩnh Từ Am trở về."
"Ồ ~~~" thanh âm thiếu nữ kéo dài "Khó trách.."
Nàng nhíu nhíu đôi mi thanh tú, đôi mắt cùng khóe miệng lóe lên một ý cười, đôi trân châu bên tai cũng theo đó rung lên vài cái.
Cố Hoài Du chỉ cảm thấy tim đập đến lợi hại, giống như có cây búa nhỏ gõ trái tim một phen, hai người nói chuyện với nhau nàng có thể nghe hiểu, nhưng bên trong vốn có vài phần ý tứ, làm nàng nháy mắt trở nên mất tự nhiên.
Nàng vùi đầu càng thấp: "Dân...... Dân nữ, không đảm đương nổi một tiếng quận chúa...... muội muội."
Lâm Tương lặng thinh, ánh mắt hơi liếc đến đỉnh đầu nàng ở dưới, thanh âm vẫn yêu kiểu linh động.
"Này có gì mà không được, nào, ta cùng ngươi đi thỉnh an mẫu thân."
Sau này, Cố Hoài Du biết được, nàng ta chính là chi nữ của Cố thị. Vương gia lấy khí thế sét đánh giết hết Cố phủ, cho người bịt miệng thế gian, miễn đi nỗi lo về sau.
Lâm Tương lại mang danh quân chúa, chỉ cần lộ ra thì đó là tội chết. Mà Lâm Tu Duệ ái mộ Lâm Tương, đó là loạn luân, muốn tìm cái cớ để hết thảy mọi việc chính đại quang minh thì mang nàng trở về chính là bước đầu tiên!
Một thời gian dài ở vương phủ, Cố Hoài Du trước mặt Lâm Tương đều tự biết xấu hổ. Nàng ta được vương phủ bồi dưỡng cầm, kỳ, thi, họa mọi thứ đều hoàn hảo, mà tính tình ôn nhu hòa nhã, mở miệng ra toàn lời đường mật làm Vương gia Vương phi coi nàng như bảo bối.
Lại so sánh, Cố Hoài Du liền giống như bùn lầy trên mặt đất, trầm lặng, nhát gan, làm việc không có bộ dạng một tiểu thư, miệng cũng vụng về, người vương phủ vốn lấy tình cảm làm nhất, bởi vậy, liền coi nàng càng chướng mắt.
Nhưng Cố Hoài Du một chút không ghen ghét, chỉ cảm thấy nàng ta ngây thơ hồn nhiên, thực sự nên được mọi người yêu thích, còn mình âm thầm chịu khổ bình dị, một lòng học tập những gì mấy năm bỏ lỡ.
"Cô nương!" Lâm Lương Tài nhảy xuống xe ngựa, hô một câu lại phát giác không đúng, vội sửa lời nói: "Tiểu thư! Chúng ta đã đến vương phủ."
Cố Hoài Du chậm rãi mở mắt, đôi mắt như hồ nước mùa thu nổi lên vài phần mị hoặc, kéo kéo khóe miệng, đứng dậy vén mành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!