Từ sau ngày Lâm Tương tìm tới bản thân nói những lời nói kia xong, Trương Dịch Thành ẩn sâu ở trong lòng vẫn luôn nghĩ về cái ý niệm này, giống như là dây leo sau cơn mưa cuối cùng cũng có cơ hội bén rễ, một khi tìm được khe nứt, liền dùng tốc độ sét đánh nhanh chóng lan ra, từng bước chen chúc đến một điểm ý chí cuối cùng cũng tan biến.
Hắn sáng sớm liền hẹn người tới đây nói chuyện, mới vừa đến nơi chưa bao lâu liền núp đi chỗ khuất, người vẫn chưa thấy tới, lúc sau nhìn thấy Cố Hoài Du cùng nha hoàn chậm rãi mà đến.
Nàng hôm nay mặc kiện y phục màu anh đào thêu lan ngọc ẩn ẩn trên làn váy, trên đầu chỉ dùng mỗi cái trâm ngọc thuỷ cài lấy, tóc dài búi trên đỉnh đầu, đuôi tóc tùy ý rối tung trên vai sau, trâm tóc đoan chính, so với ngày trước không ngờ lại thanh nhã động lòng người hơn không ít.
Trương Dịch Thành gắt gao nắm tay, ánh mắt dừng trên bóng dáng Cố Hoài Du đang gần đến, ngày xuân vật liệu may mặc hơi mỏng, phác hoạ vòng eo yểu điệu, tà váy hơi bay bay theo gió, thật sự là hoạt sắc sinh hương.
Hắn vô ý thức mà nuốt nuốt nước bọt, hầu kết khẽ nhúc nhích. Trong nháy mắt sửa lại chủ ý, nếu lần này có thể được việc, hắn còn đi hồng lâu sở quán gì nữa sao, những cái cô nương đó, hương vị sao có thể so được với nàng!
Hắn tự tin, bằng vào việc Trương thị sủng ái bản thân như thế, nếu hắn huỷ hoại trong sạch của Cố Hoài Du thì nàng chỉ còn nước gả cho hắn mà thôi! Nghĩ đến Trương Nghi Lâm, Trương Dịch Thành hừ lạnh một tiếng, nghĩ đến hồi nhỏ bản thân đã nhường nhịn nàng, dựa vào cái gì bây giờ hắn không thể làm bản thân một lần.
Lục Chi không dấu vết dùng nửa thân mình cố ý vô tình đem thân hình Cố Hoài Du che dấu, trầm giọng nói: "Tiểu thư, muộn rồi, chúng ta trở về đi."
Cố Hoài Du nghiêng đầu nhìn phía sau, cong cong đôi mắt, "Hảo."
Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window. bygoogle || []). push({});
Thấy người dừng lại, Trương Dịch Thành cả kinh, vội lách người lui về phía sau ngọn núi giả, che khẩn trái tim đang đập mạnh chuẩn bị nhảy khỏi lồng ngực.
Trở về đến sân viện cũng vừa vặn bên ngoài báo nói Tiên Vũ các mang y phục đưa tới, Cố Hoài Du liền lệnh Hồng Ngọc đi lãnh người. Nàng không dừng bước tiến vào trong biệt viện, vừa đưa mắt liền thấy Xảo Nhi đang ở trước bàn, cầm khăn vải lau dọn mặt bàn.
Cố Hoài Du dừng một chút, tầm mắt dừng ở trên bàn, cất tiếng nói: "Vất vả cho ngươi"
Xảo Nhi bất chợt nghe được tiếng nói, sợ tới mức cả người chấn động, ngay sau đó khom người hành lễ: "Tiểu thư."
Gió đêm ngoài cửa sổ chen vào, cuốn theo ánh nến khẽ nhúc nhích, đầu Xảo Nhi cúi xuống, tóc ở hai bên khẽ nhúc nhích, nàng ăn mặc như một nhị đẳng nha hoàn phục sức, một thân y phục thiên thanh (màu xanh da trời) cân xứng, trên đầu mang vật trang sức đơn giản cài tóc.
Tầm mắt Cố Hoài Du cuối cùng dừng ở trên tay nàng ta, chậm rãi nói: "Vòng tay này của ngươi......"
Xảo Nhi cả kinh, vội đem tay áo kéo xuống, che đi vòng ngọc oánh nhuận tinh tế trên cổ tay.
"Chất lượng thật ra không tồi." Cố Hoài Du chuyển sang chuyện khác, cười cười.
Ấn đường Xảo Nhi nhảy dựng, nháy mắt giấu đi hoảng loạn trong ánh mắt, siết chặt cổ tay áo bên trái.
Cố Hoài Du nhìn nàng, chậm rãi nói: "Không cần thu thập nữa, ngươi đi ra ngoài trước đi."
Xảo Nhi nháy mắt nhẹ nhàng thở ra, cung kính mà lui ra cửa, Cố Hoài Du lúc này mới đi đến trước bàn, tùy ý nhớ lại chuyện cũ rồi viết xuống vài chữ. Nàng có thói quen, viết xong một chương sẽ để đó làm mẫu, sau này sẽ giở ra nhìn lại, này một chút chú ý nhìn lên, liền phát giác không thích hợp.
Lục Chi thấy sắc mặt nàng khác thường, lo lắng nói: "Tiểu thư, là có cái gì không thích hợp sao?"
Cố Hoài Du đem từng trang giấy lật qua, từ từ mở miệng: "Có người có tâm lớn."
Mới vừa rồi nàng nháy mắt nhìn thấy, chiếc vòng trên cổ tay Xảo Nhi kia tính chất thập phần trong suốt, theo cổ tay lay động mà mặt vòng ẩn hiện ánh sáng, giá trị chắc chắn sẽ không thấp hơn trăm lượng. Mà Xảo Nhi bất quá chỉ là cái nhị đẳng nha hoàn, bạc mỗi tháng nhiều nhất cũng chỉ một hai lượng, tuy rằng ngày tết có ban thưởng, nhưng cho dù một năm không ăn không uống cũng chỉ tích góp được nhiều nhất hai mươi lượng.
Lục Chi biến sắc, cắn răng nói: "Đúng là cái thứ ăn cây táo, rào cây sung!"
Cố Hoài Du cũng không tức giận, ngược lại cúi đầu cười rộ lên, hướng Lục Chi vẫy tay, ghé lại gần lỗ tai nói: "Thời điểm tối muộn ngươi lặng lẽ theo sát nàng, nhìn một cái nàng ta đi nơi nào."
Lục Chi gật đầu: "Được."
Thời gian vẫn còn sớm, Cố Hoài Du dứt khoát lấy ra một bản chữ mẫu, dựa vào bàn viết lại.
Đời trước, nàng ở Cố gia không có cơ hội đọc sách tập viết, phần lớn thời gian chính là tùy ý bẻ nhánh cây trên mặt đất vẽ bảy tám bức họa vặn vẹo, nếu viết ra chữ gì đó liền chính mình cũng không dám xem. Này đây sau khi trở về vương phủ, nàng phá lệ quý trọng cơ hội này, có thời gian liền luyện tập, cuối cùng tuy không đến mức cực tốt nhưng ít nhất cũng có thể để được vào mắt, nhưng so với những người khác, còn nhiều điểm kém.
Luyện chữ, cần nhất là có thể tĩnh tâm, không thể chỉ một lần là xong, nhất là sau khi trọng sinh trở lại, bản thân luôn có vài phần thấp thỏm cùng tâm tình nóng nảy. Trong phòng một mảng yên tĩnh, nến đỏ phập phùng, mặc hương quanh quẩn, Lục Chi ở một bên chuyên tâm nghiền mực, không khí không có một đinh điểm dị thường.
Đến khi Hồng Ngọc trở lại, Cố Hoài Du liền lệnh nàng ta tắt đèn, nằm ngửa ở trên giường chợp mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!