Chương 17: (Vô Đề)

Người càng lúc càng xa, Cố Hoài Du mắt nhìn bóng dáng mấy người bọn họ, không có động tác.

Nàng cảm thấy Tống đại nhân này khiến cho nàng có cảm giác, rất kỳ quái.

Đôi mắt của một người sẽ không bao giờ nói dối, vào thời điểm hắn nhìn mình, ánh mắt tuy tĩnh, nhưng Cố Hoài Du vẫn có thể từ đó đọc được một loại ủy khuất?

Nàng trong lòng lớn mật suy đoán, chỉ là cái ý niệm vừa mới xuất hiện liền thực mau bị phủ định.

Nhìn mãi cho tới khi không còn bóng dáng, Hồng Ngọc mới thả lỏng khẩu khí, nhỏ giọng nói: "Làm ta sợ muốn chết!"

"Vì sao?" Lục Chi hỏi.

"Ngươi không cảm thấy Tống đại nhân kia thực đáng sợ sao?" Hồng Ngọc nhìn chung quanh một vòng, đem thanh âm ép tới càng thấp: "Nghe nói hắn giết người không nháy mắt, tính cách lại quỷ dị quái đản......"

Lục Chi suy nghĩ, cười nói: "Không cảm thấy a!"

"......."

Dừng một chút Lục Chi nói: "Tiểu thư, chúng ta còn đi Tiên Vũ các không?"

Advertisement / Quảng cáo

Cố Hoài Du hoàn hồn, "Đi."

Tiên Vũ các ngụ ở chính phố nơi phồn hoa nhất của Thịnh Kinh, hoàn toàn so được với trang phục tại cửa hàng của những nhân tài kiệt xuất, ngày thường chuyên vì quan lại quý nhân may áo, tuy nói phần lớn tú nương trong phủ đều có chuyên môn, nhưng đồ vật làm ra lại trước sau không được diễm lệ như của Tiên Vũ các vậy.

Sải bước đến gần mới phát hiện bên trong Tiên Vũ các khách đã đầy nhà, Cố Hoài Du một bước đi tới trước cửa đá xanh giai, liền được một đứa bé giữ cửa tiến đến lãnh người mang vào.

Trên mặt bàn sơn hồng bày châu báu trang sức xem đến hoa mắt, cùng với cái giá phía sau lại có điểm khác biệt, nơi này treo chính là vải dệt các kiểu các màu, mỗi thứ một vẻ nhưng chung quy đều bày biện xảo diệu, không khẩn không loạn mang đến một phen phong vị khác lạ.

"Tiểu thư ngài cứ việc nhìn xem, yêu cầu cái gì xin nói cho tiểu nhân biết."

Cố Hoài Du nhìn thoáng qua bốn phía nói: "Ta tìm chưởng quầy của các ngươi."

Gã sai vặt sửng sốt, không dấu vết liếc mắt đánh giá Cố Hoài Du một cái, khom người nói: "Xin lỗi cô nương, chưởng quầy đã nhiều ngày ra ngoài còn chưa trở về."

Tiên Vũ các có thể làm lớn được như vậy, sau lưng cư nhiên là có người tài quý, mỗi ngày số người tới tìm chưởng quầy để yêu cầu may áo có thể xếp hết năm sau nhưng cũng chưa từng thấy chưởng quầy đồng ý, nghĩ đến cô nương trước mắt này cũng sẽ tương tự như thế.

Cố Hoài Du chớp chớp mắt, yên lặng từ cổ tay áo móc ra một khối thẻ bài đưa cho hắn, đó là của Lâm Tu Ngôn cho nàng.

"Thỉnh cô nương đi theo ta." Gã sai vặt rũ mắt nhìn, lập tức thay đổi thần sắc, lãnh mấy người Cố Hoài Du lên lầu.

Hắn gõ cửa gian hai tiếng: "Cô cô, có quý nhân tới tìm."

Cô Vũ Tiên đang dựa trên sập mềm nghỉ ngơi, tóc dài dùng một sợi dây gấm buộc lên đằng sau, đuôi tóc rũ xuống trước ngực, cả người đều toát lên vẻ lười biếng. Thời điểm nhìn qua gương mặt kia, khuôn mặt lãnh đạm hiện lên một tia không dễ phát hiện.

Trước đó vài ngày chủ tử đã phái người tiến đến chỉ đạo qua, nếu như ngày sau có người cầm lệnh bài này tới cửa, thấy bài như gặp người, vô luận nàng đưa ra loại nào yêu cầu gì đều giống như mệnh lệnh của hắn.

Mấy ngày nay Cô Vũ Tiên vẫn luôn chờ đợi, muốn nhìn một cái rốt cuộc là thần thánh phương nào, địa vị cư nhiên lại to lớn như thế. Nhưng hôm nay gặp mặt lại có chút ngoài ý muốn, tiểu cô nương trước mắt này thoạt nhìn tuổi tác không lớn nhưng phong thái quanh thân lại đặc biệt tốt, một đôi mắt đào hoa mang cười, như thế nào cũng khiến nàng nhìn thấy bóng dáng của huyết liệt chủ nhân trên thân ảnh cô độc kia.

Chính chính thần sắc, Cô Vũ Tiên đứng dậy cung kính hành lễ nói: "Không biết quý nhân xưng hô như thế nào?"

"Cô cô...... Không cần đa lễ." Cố Hoài Du suy nghĩ nửa ngày mới xem như tìm được một cái xưng hô thoả đáng.

Nàng họ Cô, hơn nữa nếu gọi cả họ mà nói, thế nào cũng đều cảm thấy không thích hợp, Cô cô nương? Cô cô cô? Chung quy nghe đều không tốt lắm, đành đơn giản giống như tiểu nhị mà gọi, tôn một tiếng cô cô.

Cuối cùng vẫn là cảm thấy không thích hợp, Cô Vũ Tiên tuổi tác cũng không lớn, kêu cô cô có phải vẫn không ổn không?

Cô Vũ Tiên cười cười, giống như biết Cố Hoài Du đang nghĩ gì, "Cô nương không cần khó xử, gọi tên của ta là được rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!