Chương 12: (Vô Đề)

Lâm Tương trở về Lan uyển, Triều Lộ đang nôn nóng đợi một lúc lâu vội chào đón. Nàng nhìn thoáng qua nha hoàn đang đứng trong phòng, bước chân không ngừng lại.

"Người đâu?"

Triều Lộ trong lòng căng thẳng, có chút thấp thỏm mà cúi đầu: "Quản sự nhà kính trồng hoa nói, Vương Khuê từ chạng vạng đi ra ngoài, mãi cho đến sáng nay cũng chưa trở về......"

"Không trở về." Lâm Tương cắn răng, "Phái người đi tìm cho ta, đào ba thước đất cũng phải tìm cho bằng được!"

Triều Lộ đứng không nhúc nhích, nhấp môi suy nghĩ một lát mới nói: "Tiểu thư, động tác lớn như vậy, có thể dẫn đến quá nhiều tai mắt hay không?"

Lâm Tương nhìn nàng, nheo nheo mắt, móc từ bên hông ra một khối lệnh bài: "Nếu như thế, người nhà Vương Khuê cũng không thể giữ lại, mấy người kia làm việc ta không yên tâm, ngươi cầm cái này đi tìm Trương Viên, bảo hắn phải giữ kín như bưng chuyện này."

Vì để bảo trì tính cách ngây thơ đáng yêu, Lâm Tương làm hết thảy để lừa gạt Lâm Tu Duệ, những người bắt giữ người nhà Vương Khuê, bất quá chỉ là cái người nàng bỏ ra chút bạc mời đến, suốt ngày ăn không ngồi rồi chơi bời lêu lổng, vì tiền cái gì cũng dám làm.

Cư nhiên vì tiền, cái gì cũng làm! Nhưng Trương Viên lại khác, hắn là cận vệ, ngày thường trầm mặc ít lời, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.

Triều Lộ hành lễ: "Rõ, nô tỳ đã biết. "

Bên kia, Vương Khuê đêm qua bị bắt đi, tỉnh lại liền phát hiện bản thân ở trong một cái nhà nhỏ cũ nát, hắn nhìn trong phòng trống không, trong lòng thập phần thấp thỏm, chẳng lẽ là quận chúa biết hắn bán đứng nàng, quyết định động thủ?

Cửa kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra, ấn đường Vương Khuê nhảy dựng, lại phát hiện người tới là vợ con cùng mẹ mình.

Advertisement / Quảng cáo

Trần Quế Lan ôm ở trên đứa trẻ con vẫn còn quấn tã, vừa thấy Vương Khuê liền khóc lên tiếng: "Đương gia, mấy ngày này ngươi đi đâu? Trong nhà bị người khác canh giữ, không cho phép chúng ta ra cửa, cũng không cho cơm ăn, ngươi nhìn ta xem đã đói thành cái dạng gì!"

Vương Khuê trong lòng nhẹ nhàng thở ra, khi xem đến sắc mặt đã trắng bệch của nhi tử, lại sửng sốt.

Bà Vương vuốt nước mắt nói: "Tức phụ mới ra ở cữ, vậy mà không có thức ăn, liền không có sữa, mấy ngày nay Hổ Tử cũng chỉ uống chút nước để giữ lấy mạng sống đó!"

Vương Khuê trong lòng bị nắm đến đau nhói, hắn mong ngần ấy năm, khó khăn lắm mới được một nhi tử bảo bối, vậy mà hiện giờ bị đói thành cái dạng như vậy. Hắn nhìn hai người phía sau, hỏi: "Cha ta cùng Ni Nhi đâu?"

Trần Quế Lan hốc mắt đỏ lên, há miệng thở dốc không ra tiếng, bà Vương lau nước mắt, cắn răng nói: "Cha ngươi cùng Ni Nhi không còn nữa."

"Không còn nữa?" Vương Khuê kinh hãi: "Sao lại thế này?"

"Những người đó......" Trần Quế Lan ôm chặt nhi tử, nước mắt rào rạt rơi trên tã lót: "Những người đó...... Đêm hôm kia đem Ni Nhi từ trên giường kéo đi ra ngoài, liền từ đó liền không đưa trở về."

"Cha ngươi nghe được tiếng kêu thảm thiết, cầm cái cuốc liền lao ra, lại bị những người đó...... đem người còn sống sờ sờ đánh chết."

Vương Khuê trong lòng bi thống, biết như thế nào thì hắn đã chẳng làm, tuy nói ngày thường hắn cũng không thích nữ nhi kia, nhưng tốt xấu gì cũng là nhi tử của mình, vậy mà bị Lâm Tương phái người giết chết, cùng mệnh của cha hắn cũng bồi theo, hắn cam tâm được!

Lâm Tương không phải nói chỉ cần hắn chịu làm, sẽ không làm khó người nhà của hắn sao!

"Các ngươi như thế nào chạy ra đây?" Vương Khuê lau khô nước mắt, hỏi hai người.

Bà Vương lắc lắc đầu, "Không biết, đêm qua bỗng nhiên có một đám người tới, cùng người trông coi chúng ta nổi lên xung đột, hai bên đánh nhau, chúng ta liền nhân lúc loạn trốn thoát. Thời điềm đi đến cửa thôn thì được một cái lão nhân chỉ đường, nói ngươi ở chỗ này chờ chúng ta."

"Lão nhân? Ai?"

"Không quen biết, trước kia chưa từng gặp qua, không phải người ngươi an bài sao?" Vương thị hỏi.

Vương Khuê lắc đầu, hắn nếu có thể làm vậy, sao có thể rơi xuống tình trạng hôm nay.

"Đúng rồi, hắn đưa cho chúng ta lộ phí, nói ngươi phạm vào đại sự, chuẩn bị mang chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này. Ngươi rốt cuộc đã phạm vào chuyện gì?"

"Nhanh! Chúng ta phải nhanh chóng rời đi, còn cụ thể chờ an toàn rồi ta sẽ nói với ngươi."

Vương Khuê thần sắc hoảng loạn, nhìn dáng vẻ thì thật sự đã chọc phải đại sự, bà Vương cùng Trần Quế Lan trong lòng thấp thỏm, mấy người không kịp hỏi quá nhiều, ôm chặt nhi tử vội vàng từ cửa sau đi ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!