Chuyện này ta có thể nhịn được sao?
Mẫu thân ngậm nước mắt, thấy ta sắp nổi giận, lén kéo váy áo ta, cúi người rời đi.
Ta đến hậu viện, hỏi mẫu thân ngọn ngành.
Vừa nãy bà vẫn cố nhịn, giờ mới gục vào lòng ta mà khóc nức nở.
"Thôi Thừa tướng, chính là kẻ đứng đầu bọn buôn người năm xưa."
Ta kinh ngạc: "Mẫu thân nói ông ta là người đã bán mẫu thân cho phụ thân con sao?"
"Không, ông ta là kẻ cầm đầu của tất cả bọn buôn người trong thiên hạ."
Khi ta còn rất nhỏ, ta đã nghe mẫu thân kể, năm xưa phụ mẫu của bà đã bán bà cho bọn buôn người với giá năm lượng bạc.
Năm lượng bạc.
Từ lúc đó, ngày đêm bà phải chịu sự huấn luyện.
Cầm kỳ thi họa, ca múa, không gì là không học.
Chỉ cần sơ suất một chút, liền bị roi mây hầu hạ.
Mỗi khi ta thấy dáng múa mềm mại, uyển chuyển của mẫu thân, ta đều biết đó là sự vặn vẹo của nô dịch.
Huấn luyện mười năm, bà được phụ thân phú thương của ta mua về với giá ba nghìn lượng bạc.
Ngày giao dịch, bọn buôn người lấy một nghìn năm trăm lượng, còn một nghìn năm trăm lượng kia phải cống nạp cho Thôi Thừa tướng.
Bọn buôn người còn phải lo ăn lo ở, cẩn thận huấn luyện, mất mười năm mới có thể bán được một ngựa gầy Dương Châu xuất sắc với giá cao.
Nhưng Thôi Ngọc Thư thì khác, ông ta là quyền thần đương triều, chỉ cần ông ta mở đèn xanh cho con đường này, thậm chí chỉ cần nhắm mắt làm ngơ, tiền tài cũng sẽ cuồn cuộn đổ về.
Phụ thân phú thương mua được mẫu thân xong rất hài lòng, còn mời tiệc bọn buôn người.
Nghe nói Thôi Thừa tướng đang ở Dương Châu thị sát công việc, còn đặc biệt bao trọn tửu lâu lớn nhất Dương Châu.
Mẫu thân ta đã gặp kẻ đứng đầu bọn buôn người trong thiên hạ cũng là vào lúc đó.
Thế nhưng, những buổi tiệc như vậy, Thôi Ngọc Thư đã ăn không biết bao nhiêu bữa, làm sao ông ta nhớ được những ngựa gầy Dương Châu đó tên họ là gì, trông như thế nào.
Sau khi mẫu thân xuất giá, dù là vợ của thương nhân, nhưng cũng chỉ là thiếp thất mà thôi.
Áo quần lộng lẫy, nhưng không có tiền tiết kiệm, không có khả năng tự mưu sinh.
Còn phải thường xuyên trình diễn tài nghệ cho phụ thân phú thương.
Khi phụ thân phú thương có tiệc tùng xã giao, bà còn bị đưa đi biểu diễn cho những đối tác làm ăn hoặc những quan chức mà ông muốn bám víu.
Để không khiến ta rơi vào số phận của bà, từ nhỏ mẫu thân đã nuôi ta béo tốt.
Bà luôn dặn dò ta rằng, trong thời đại này, những nữ tử càng dịu dàng quyến rũ, dáng người mảnh mai, càng dễ trở thành đồ chơi của quan lại, thương gia, sống cả đời trong sự nô dịch.
"Tiểu Hoa Hoa của ta, con phải ăn nhiều vào, nuôi cho khỏe mạnh."
Bà chỉ dạy ta đọc sách viết chữ, nhưng không dạy ta ca múa hát xướng.
Bà còn nhân dịp đi chùa lễ Phật, cho ta theo vài sư thái có bản lĩnh học võ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!