Ta khuyên ông ấy nên ít hỏi chuyện ngoài xã hội.
"Vương gia ngài từng nói chỉ cần ta làm tốt việc, những chuyện khác sẽ không hỏi đến mà."
Ông ấy nhất thời nghẹn lời.
Khi xe ngựa đi qua Giáo Phường Ti, ta nhảy thẳng xuống ngựa.
"Vương gia về phủ nghỉ ngơi trước, ta đi giúp ngài thăm dò thêm vài điều cơ mật."
Ngày đầu tiên đặt chân đến kinh thành, ta đã thẳng tiến đến Giáo Phường Ti.
Kể từ ngày chia tay ở Dương Châu, ta và Vũ An tỷ tỷ đã ba năm không gặp.
Ngày xưa khi còn ở Dương Châu, để tiện việc trăng hoa, phụ thân phú thương của ta đã đổi nhà đến gần thanh lâu lớn nhất Dương Châu.
Ta quen biết Vũ An tỷ tỷ cũng từ đó.
Vũ An tỷ tỷ dung mạo thanh thuần, cử chỉ đoan trang, ở nơi trăng hoa như một đóa sen thoát tục.
Những ngày nguyệt tín đến, không phải tiếp khách, là những ngày tỷ ấy thoải mái nhất.
Tỷ ấy thường đến tìm ta trò chuyện, đi dạo phố, kể cho ta nghe về những vị khách thú vị.
Cũng không ít lần nhắc đến một chút việc nam nữ.
Khả năng bịa đặt tin đồn nhạy cảm của ta chính là được khai sáng từ tỷ ấy.
Dù chưa từng trải sự đời, nhưng thường xuyên nghe những tình tiết đó, chuyện nam nữ ta đã sớm nằm lòng, cầm bút lên là có thể viết những cảnh đó một cách sống động.
Hơn nữa, còn có thể suy ra từ những điều đã biết, viết cả văn học vịt da giòn* một cách dễ dàng.
*văn học vịt da giòn hay văn học CPY, chỉ tiểu thuyết BL
Chuyện mây mưa qua ngòi bút xuân thu của ta, càng khiến người đọc lòng sôi sục, tâm tình dâng trào, khó kiềm chế.
Đôi khi Tần Nhược Vân đọc bản nháp đầu tiên của ta, cũng không khỏi đỏ mặt tía tai.
"Hoa Trạch Lệ, tiểu cô nương ngươi tuổi còn nhỏ, học đâu ra những lời lẽ thô tục không vào được mắt người đến vậy?"
Vũ An tỷ tỷ từng kể cho ta nghe về ước mơ của tỷ ấy – một ngày nào đó gặp được một quan chức quyền quý, chuộc tỷ ấy ra, làm một người thiếp.
"Đó đã là số phận tốt nhất của ta."
Đây rõ ràng không phải là số phận tốt nhất của một nữ nhân, thậm chí không nên là số phận của một nữ nhân.
Nhưng khi tỷ ấy nói những lời này, nước mắt tuôn rơi, tràn đầy hy vọng.
Thời gian ngày qua ngày, tỷ ấy không đợi được lang quân như ý, chỉ đợi được một viên quan triều đình, ngưỡng mộ tài sắc của tỷ ấy, phất bút một cái, điều tỷ ấy vào Giáo Phường Ti.
Tỷ ấy "thăng cấp" thành quan kỹ.
Không còn tiếp những loại khách giang hồ tam giáo cửu lưu, chỉ phục vụ các quan viên kinh thành.
Mỗi bước mỗi xa
Vào Giáo Phường Ti rồi, dù có tiền chuộc thân, nếu không có quan phủ thông văn, tỷ ấy sẽ không bao giờ có thể chuộc thân nữa.
Ngày chia ly, tỷ tỷ nói nếu một ngày nào đó ta đến kinh thành du ngoạn, nhất định phải đến Giáo Phường Ti tìm tỷ ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!