"Không được đâu, Vương gia!"
Cuối cùng ta vẫn không chạy được sang Tây Vực.
Bởi vì Nhiếp Chính Vương không hề muốn g.i.ế. c ta, ông ấy chỉ muốn tán tỉnh ta.
"Bổn vương nói thật với ngươi, ban đầu ta ưng ý mẫu thân ngươi. Bây giờ lại ưng ý ngươi."
Quả thật, ngày đó ở trên phố chịu bỏ ra năm nghìn lượng để mua mẫu thân ta, tự nhiên là nhìn trúng nhan sắc và tài nghệ của bà.
Nhưng giờ lại nói ưng ý ta, ta chỉ có thể hiểu là — muốn đổi khẩu vị thôi.
"Không được đâu, Vương gia."
"Sao lại không được? Bổn vương thậm chí có thể nạp cả ngươi và mẫu thân ngươi làm trắc phi."
Mỗi bước mỗi xa
Ta liếc ông ấy một cái, chuyện l.o.ạ. n l.u.â. n như vậy mà cũng nói ra được sao?
Nhiếp Chính Vương vốn luôn chuyên tâm vào việc nước, để đối phó với Thôi Thừa tướng, dây thần kinh của ông ấy luôn căng thẳng tột độ, ngay cả Vương phi cũng ít khi sủng ái.
Giờ đây phe cánh của Thôi Thừa tướng đã được giải quyết triệt để, hai nước lại không còn chiến tranh, ông ấy cũng muốn thả lỏng, hưởng thụ cuộc sống "tề nhân chi phúc*".
*tề nhân chi phúc: người nhiều thê thiếp
"Không phải, là Vương gia ngài không được thôi."
Ông ấy đột nhiên đỏ mặt tía tai: "Nói... nói bậy bạ gì đó, gì... gì mà không được."
"Trước đây để bịa đặt tin đồn cho phe Thôi Thừa tướng, ngài còn sắp xếp ta đến Thái Y Viện xem y án để đối chiếu mà."
"Thì sao?"
"Ta đã tìm thấy Thái y thường kê cho ngài nhân sâm, dâm dương hoắc và những loại thuốc tương tự, hàng ngày còn có kỷ tử, dâu tằm để bổ thận. Vương gia ngài sức khỏe không tốt, vẫn nên chuyên tâm lo việc nước, đừng nghĩ đến phụ nữ nữa, con đường này không hợp với ngài đâu."
"..."
Ta biết chuyện này liền cười rất lâu, còn viết một bài "Vương phi Nhiếp Chính Vương bảo Nhiếp Chính Vương kể một ví dụ về một nam nhân đáng xấu hổ, Nhiếp Chính Vương kiên quyết không kể" để tự tiêu khiển.
Ta lục từ ngăn kéo ra bài này đưa cho Tần Vương xem.
Ông ấy mới xem được nửa chừng đã tức đến không chịu nổi.
"Ngươi bịa đặt tin đồn nhạy cảm thì bịa đặt đi, lôi bổn vương vào làm gì?"
"Lúc đó ta nghĩ, chỉ bịa đặt Thôi Thừa tướng mà không bịa đặt ngài, chẳng phải quá lộ liễu sao?"
Ta lại lôi ra một tập truyện đồng nhân: "Văn học vịt da giòn của ngài và Thôi Thừa tướng ta đều đã viết xong rồi. Còn rất nhiều phiên bản nữa."
Nhiếp Chính Vương lật vài trang, mặt ông ấy tức đến xanh lè.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Những thứ này, chưa phát tán ra ngoài chứ..."
"Chưa. Bây giờ nghĩ lại, những thứ này nếu có thể dùng để tự bảo vệ thì cũng không tồi."
"Ngươi dám uy h.i.ế. p bổn vương?"
Chuyện này ta chắc chắn không dám, nhưng nếu ta thực sự gặp chuyện, rất có thể những thứ này sẽ lan truyền ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!