Chương 10: (Vô Đề)

Đó chính là A Sử Na Sa Tất và kỵ binh của hắn ta.

Khi hắn ta dẫn thiết kỵ xông thẳng về phía bọn ta, Tần Vương tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Không ngờ thiết kỵ lại vòng qua bọn ta, lao thẳng về phía người của Thôi Thừa tướng.

"Ân oán cá nhân, không tính là tuyên chiến!" A Sử Na Sa Tất vừa xông lên vừa giải thích.

Dù sao đã ký hòa ước, xung đột trên một nghìn người tương đương với tuyên chiến rồi.

Bắc Địch vừa đánh một trận chớp nhoáng, hao tổn không ít, khó khăn lắm mới ký được hòa ước với tư cách bên thắng, hắn ta không muốn gây chiến vào thời điểm nhạy cảm này.

A Sử Na Sa Tất dẫn chín mươi tám tinh binh, g.i.ế. c sạch sẽ người của Thôi Thừa tướng.

Nhìn t.h. i t.h. ể của Thôi Ngọc Thư, hắn ta thậm chí còn cảm thấy chưa hả giận, lại điên cuồng c.h.é. m thêm mấy nhát.

Mỗi nhát đều như c.h.é. m vào tim ta.

Vừa kích thích vừa sợ hãi.

Chém đến khi cơn giận nguôi ngoai, hắn ta mới ngẩng đầu hỏi: "Tần Vương, các người không sao chứ?"

"Không sao."

"Đại Hoàng tử sao lại ở đây?"

"Không rõ, có người viết thư báo cho ta, nói hôm nay đến đây nhất định sẽ hả dạ."

Đây là một phần trong kế hoạch đã được ta sắp đặt.

Ta đoán Thôi Ngọc Thư chắc chắn sẽ nhân cơ hội báo thù, và đi săn là thời điểm tốt nhất.

Nếu thành công g.i.ế. c c.h.ế. t Nhiếp Chính Vương, ta còn có thể đổ tội cho Bắc Địch.

Nội dung bức thư ta viết cho A Sử Na Sa Tất là:

[Ngài muốn gột rửa nỗi nhục "đội mũ xanh" không? Ngài muốn tự tay g.i.ế. c c.h.ế. t tên tiện nhân Thôi Ngọc Thư này không? Hãy nhanh chóng cưỡi con ngựa của ngài đến biên giới thảo nguyên vào mùng mười tháng ba mà chờ đợi đi! Nhân mã vừa phải là được, không cần chín nghìn tám, không cần chín trăm tám, chỉ cần chín mươi tám!]

A Sử Na Sa Tất này thật thà đến lạ, hắn ta thật sự chỉ mang theo chín mươi tám tinh binh.

Tần Vương và hắn ta bắt tay ôm chầm lấy nhau, còn muốn vào lều trò chuyện thêm.

Ta kéo vạt áo ông ấy, khuyên ông ấy nhanh chóng rời đi.

"Vương gia! Lợn nái trong Vương phủ sắp đẻ rồi, dù sao cũng là một thành viên của Vương phủ ta, phải nhanh chóng về xem sao!"

Tần Vương: "?"

A Sử Na Sa Tất ban đầu vẻ mặt kinh ngạc, sau đó lại tỏ vẻ hiểu ý.

Tần Vương còn ngây ngốc muốn giải thích với người ta, ta kéo ông ấy trèo lên ngựa, phi nước đại một mạch, cho đến khi đã rời xa người của A Sử Na Sa Tất.

"Ngươi vội vàng trở về làm gì? Bổn vương muốn nhân cơ hội này nói chuyện với hắn, biết đâu có thể củng cố hòa ước, điều này tốt cho cả hai nước mà."

Ta bảo ông ấy hãy quay đầu lại nhìn.

Chín mươi tám người kia giờ chỉ còn lại vài người, phía sau A Sử Na Sa Tất, vậy mà lại là cả nghìn kỵ binh.

Tần Vương trợn tròn mắt, trơ mắt nhìn chính A Sử Na Sa Tất thân thể và đầu bị lìa ra dưới lưỡi đao c.h.é. m ngựa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!