Ảnh vệ nguyên bản vốn là một sát thủ, đã từng kinh qua những ngày đao khẩu liếm huyết, chẳng biết sống chết ngày mai thế nào.
Sau hắn đi ám sát một nữ nhân, nhưng thật đáng tiếc, thất bại. Cái kia nữ nhân lại không giết hắn, ngược lại , nàng còn cứu hắn.
Nếu như ngươi nguyện ý, ta khả dĩ có thể giúp ngươi ly khai địa phương kia, có muôn hay không cân nhắc chuyện đi theo ta? Nữ nhân hỏi hắn.
Ảnh vệ không có lựa chọn nào khác, trở về cũng là chết, chi bằng thử một lần.
Hắn theo nữ nhân kia, một năm sau, nữ nhân kia vì gia đình ép buộc mà phải tiến cung làm Hoàng Hậu, mà hắn, bị nàng phái tới cho bào đệ của nàng, một người từ nhỏ đến lớn chỉ biết gây chuyện thị phi, đúng thực là một ngôi sao phiền phức.
"Nếu như thực sự có một ngày hắn khiến ngươi không thể chịu đựng được nữa, ngươi có thể đi." Hoàng Hậu nói với hắn như thế.
Ảnh Vệ là một người có ân tất báo, vì vậy đã đãi ở bên người Quốc Cữu tới mười năm.
Tiểu Quốc Cữu từ nhỏ đã là một tên hư hỏng. Mười hai mười ba tuổi đã biết nhìn lén nữ nhân tắm, lớn hơn một chút nữa thì bắt đầu đùa giỡn thị nữ có dung mạo xinh đẹp trong nhà, mười năm tuổi khai huân (vào đời), từ đó về sau thượng thanh lâu hạ thuyền hoa vô số, lại còn không kiêng gì nam nữ.
Có đôi khi cũng sẽ lừa một thiếu niên thiếu nữ mỹ mạo trở về, nói lừa gạt là còn nhẹ nha, có đôi khi thậm chí tại bên đường cường thưởng dân nữ dân nam luôn, ỷ vào bản thân có một Hoàng Hậu tỷ tỷ, lại thêm một lão cha làm Lại Bộ Thượng Thư, mà làm xằng làm bậy.
Ảnh Vệ cho tới bây giờ cũng không để ỷ, yên lặng ẩn thân, làm một cái bóng bảo hộ chân chính, nếu như không phải Quốc Cữu khi chơi bời du hí tại Giang Nam đắc tội người trong giang hồ, suýt nữa bị giết thì Ảnh Vệ cũng vĩnh viễn không định xuất hiện trước mặt hắn.
Ngày đó thực sự quá nguy hiểm, thích khách trà trộn trong đám người bỗng nhiên làm laonj, Quốc Cữu cũng có chút võ công, nhưng cũng tránh không kịp, bị thương ở vai, dân thường ở chung quanh cũng lột bỏ ngụy trang, cùng hộ vệ giao chiến thành một đoàn, Ảnh Vệ thấy tình thế không ổn , chạy tới điểm huyệt làm cho Quốc Cữu hôn mê, sau đó dẫn hắn chạy khỏi hiện trường.
Quốc Cữu đi ra ngoài rong chơi hoàn toàn là lén lén lút lút, đặng tìm mỹ nhân, tri phu địa phương căn bản không hề biết tên ôn thần kia đặt chân đến chỗ mình, mà khách điếm bình dân cũng đều bị người ta triệt để giám sát, Ảnh Vệ bất đắc dĩ, chỉ có thể mang theo Quốc Cữu bị điểm huyệt hôn mê, giả làm khách làng chơi tự đem theo "Giai nhân" tới ẩn thân tại thanh lâu.
Mắt thấy đã an toàn, Ảnh Vệ lột một tầng hoa phục của Quốc Cữu, giúp hắn băng bó vết thương, không nghĩ tới tầng tầng cẩm y hạ xuống, làn da Quốc Cữu vừa tươi sáng vừa nhẵn nhụi, trước ngực điểm hai chấm đỏ hồng, nhìn thấy khiến cho Ảnh Vệ cả người nóng rực, mấy năm nay Ảnh Vệ phải ân thân ở một nơi bí mật, thu dọn tàn cục cho cái tên gia hỏa ôn thần này, chính bản thân phải trải qua cuộc sống cấm dục vô cùng thê thảm, nhớ tới nguyên nhân chính là cái tên gỗ mục thành sự chẳng thấy, bại sự có thừa kia, quả thực lòng Ảnh Vệ dấy lên xung động muốn lấy đủ loại đòn roi ra giáo huấn hắn nha.
Lập tức tâm tình bất ổn, Ảnh Vệ hít sâu một hơi, sau đó đánh thức Quốc Cữu.
"Ân.." Quốc Cữu bởi vì vết thương trên vai đau nhói mà rên rỉ, mở mắt ra lại thấy một nam nhân tuấn mĩ nhang mang theo vài phần đáng sợ đang âm trầm nhìn hắn, lập tức cho rằng mình là bị cừu gia bắt được.
"Ngươi là ai?" Cho dù bị nhốt, nhưng Quốc Cữu vẫn không có điểm chịu thua, phô trương thanh thế hỏi: "Ngươi có biết ta là ai không hả?"
Ảnh Vệ bỗng nhiên có chút buồn cười, hắn tân tân khổ khổ bảo hộ y mười năm, y lại khong biết hắn là ai.
"Ta là ai không quan trọng." Ảnh Vệ lạnh lùng nói.
"Ta chính là đương triều Quốc Cữu, ngươi tốt nhất sớm ta ra, bằng không…"
"Bằng không thì sao?" ẢNh Vệ giật giật khóe miệng, không biết nên khóc hay nên cười, hắn là tới cứu y, thế nào lại bị hiểu lầm thành bọn cướp.
"Bằng không sau này nếu rơi vào tay lão tử, lão tử nhất định cho ngươi muốn sống cũng không được." Quốc Cữu khẽ cắn môi, uy hiếp.
Ảnh Vệ cuối cùng nhịn không được, cười ta, tiểu thủ đoạn của Quốc Cữu trong mắt hắn thực giống như tiểu hài tử giở trò, ấu trĩ kinh người.
Thấy hắn cười ngang ngược như thế, Quốc Cữu nhịn không được có điểm chột dạ.
"Ngươi hiện tại muốn quản sinh tử của mình cũng không thể đâu." Ảnh Vệ nâng cằm Quốc Cữu lên, Quốc Cữu được nuông chiều từ bé, không ai dám để y chịu chút ủy khuất nào, thế nên lập tức nước mắt tuôn rơi.
Quốc Cữu ngày thường xem tốt lắm, văn văn tú tú, hắn vừa khóc lại có thêm vẻ yếu đuổi cùng ủy khuất, nếu như không rõ bản tính của hắn, chỉ sợ sẽ bị hắn qua mặt dễ dàng, thế nhưng dù biết quá rõ tính tình của hắn, Ảnh Vệ cũng sửng sốt một chút, hoài nghi có phải mình hạ thủ quá nặng tay không.
Quốc Cữu lại đột nhiên làm loạn, tay phải rút ra chủy thủ giấu trong người, đâm về phía ngực Ảnh Vệ, đáng tiếc chỉ là khoa chân múa tay, hoàn toàn không ra chiêu thức, cổ tay bị Ảnh Vệ bắt được, cố sức nắm chặt, chủy thủ lập tức rơi xuống giường.
Mặt Quốc Cữu thoáng chốc trắng bệch, quệt mắt một cái, hừ nhẹ: "Muốn giết muốn chém tùy ngươi."
"Ta không giết ngươi." Ảnh Vệ đưa mặt lại gần, thấp giọng nói, bên môi lộ ra dáng tươi cười tà ác.
Gương mặt Quốc Cữu thoáng chốc xanh hơn phân nửa, hắn cúi đầu nhìn vạt áo bị bài khai, sau đó, một nửa mặt còn lại cũng xanh mét luôn.
Đây gọi là cái gì, dâm giả kiến dâm (=.= dâm tặc gặp dâm tặc)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!