"Bốp!"
Ân Thiếu Hạo đột nhiên vung tay, tự tát mạnh vào mặt mình một cái!
Trong lòng như có tiếng quát vang dội: Không thể! Tuyệt đối không thể! Sao có thể làm ra việc cầm thú với muội muội như vậy!
Hắn nghiến răng đến bật máu, vội vàng ôm nàng nghiêng người kéo ra xa, tận dụng chút sức lực cuối cùng, chụp lấy chậu nước lạnh bên cạnh, hung hăng dội thẳng lên đầu cả hai!
Thân thể hắn đã tới cực hạn, không còn chút sức lực nào, hai thân hình cùng đổ nhào xuống đất.
"Phịch!" Một tiếng trầm vang nặng nề.
Vết thương trên người Ân Thiếu Hạo nứt toạc, máu tươi trào ra nhiềm đỏ vạt áo, cũng nhiễm đỏ Trưởng Tôn Hi nằm trước ngực hắn.
Mà ở một đầu khác, kiệu của "Trưởng Tôn Hi" được người nâng ra khỏi hành cung.
Vừa đi được nửa đường, trong rừng bỗng nhiên có mấy con sói hoang lao ra, lập tức xông thẳng về phía đám người. Đám thái giám khiêng kiệu sợ tới mức hét chói tai, ném kiệu xuống rồi bỏ chạy, các cung nhân cũng lén lút tản đi hết. Nếu Phạn Âm hoặc Kim Châm, Ngân Châm có mặt ở đây, tự nhiên có thể chế phục lũ sói hoang, nhưng giờ phút này không một ai ngăn cản, chỉ còn lại chiếc kiệu cô độc giữa con đường.
Đột ngột có hai người cưỡi ngựa phóng ra, động tác nhanh nhẹn, kéo nữ tử trong kiệu ra, dùng vải trắng trùm kín, trói lên lưng ngựa. Sau đó bọn chúng quất roi, thúc ngựa phi thẳng về phía lều trại của địch. Hai kẻ ấy đều che mặt, sau khi xong việc lập tức quay đầu, biến mất hẳn vào rừng.
Chỉ chốc lát sau, có kẻ đến bẩm báo với Hồi Hột vương tử: "Tam vương tử, sự tình đã làm thỏa đáng."
Hồi Hột vương tử khẽ nhướng mày: "Phải không? Bổn vương đi ra ngoài nhìn xem."
Hắn nhấc rèm lều, bước ra, ngẩng đầu nhìn về phương bắc, quả nhiên thấy xa xa có một con ngựa đang điên cuồng chạy loạn, trên lưng chở theo một thân ảnh nho nhỏ trong màu vải trắng, thu hút đám thị vệ xung quanh nhốn nháo vây xem.
Chẳng mấy chốc, đã có người tiến lên chế phục được con ngựa.
Một đám người vây quanh bước lên, có thái giám, cung nữ, cũng có thị vệ, trông vô cùng hỗn loạn.
Hồi Hột vương tử nhìn cảnh ấy thì cười ha ha: "Hả giận! Thật hả giận!" Hắn nghiến răng ken két, "Đám nữ tử Trung Nguyên không phải luôn coi trọng danh tiết nhất sao? Chọc mù một con mắt của bổn vương, đây chính là báo ứng! Cho nàng có chết cũng không được thanh tịnh! Ha ha... Trưởng Tôn Hi, đường xuống hoàng tuyền bổn vương sẽ không tiễn ngươi đâu."
Quốc sư theo ra ngoài, hỏi: "Hai kẻ làm việc kia đã rời khỏi trường săn chưa?"
"Bẩm quốc sư, sớm đi rồi," một kẻ hầu đáp, "Chỉ sợ giờ này đã thúc ngựa ra khỏi kinh thành."
Quốc sư gật đầu: "Vậy thì tốt."
Hồi Hột vương tử đắc ý cười một trận, rồi xoay người trở vào lều trại: "Không biết kẻ lén báo tin cho chúng ta là ai? Nghĩ tám phần cũng là kẻ thù của Trưởng Tôn Hi, vừa hay cùng chúng ta liên thủ, mưu sự thành công."
"Hiện giờ có thể giở trò trong hành cung cũng không nhiều," Quốc sư khẽ nhếch khóe miệng cười, "Kẻ thù của Trưởng Tôn Hi thì không ít, nhưng Phần Quốc trưởng công chúa không ở đây, Vô Ưu công chúa cũng không. Tính đi tính lại, hiềm nghi lớn nhất vẫn là Quý phi nương nương – vị sủng phi chưởng quản hậu cung kia. Nàng có một chất nữ là Sở vương phi tương lai, tất nhiên ghét Trưởng Tôn Hi.
Hơn nữa nàng lại nắm việc quản lý lục cung, muốn giở trò vốn dễ như trở bàn tay."
Hồi Hột vương tử cười lạnh:"Quản người đó là ai làm gì, chỉ cần trừ được Trưởng Tôn Hi là đủ!"
***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***
Mà ngay lúc này, nữ tử lõa lồ bị trói trên lưng ngựa cũng đã được người cứu xuống.
Mọi người không nhận ra nàng là ai, nhưng vài cung nhân quen đi lại trong cung cũng nhìn ra chút manh mối. Nàng kia... bộ dáng có vài phần giống Quý phi nương nương vậy? Nghe nói gần đây Hoắc Nhị tiểu thư vẫn ra vào hành cung, chẳng lẽ là nàng? Nhưng nữ tử trước mắt thân không mảnh vải, danh tiết đã hoàn toàn mất sạch, ai dám tùy tiện phỏng đoán thân phận nói ra miệng? Rơi đầu như chơi!
Cho nên kẻ chưa rõ thì tiếp tục giả vờ không biết, kẻ hiểu ra cũng làm bộ hồ đồ.
"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Hoắc Quý phi dẫn theo cung nhân thế gia, ồn ào tiến lại. Nàng chưởng quản hậu cung, những chuyện thế này tất nhiên phải ra mặt. Huống chi, nàng vốn còn muốn xem trò hay của Trưởng Tôn Hi. Khóe miệng lộ ra nụ cười đầy hàm ý, nàng rảo bước lên phía trước: "Tránh ra, đều tránh ra!"
Trên mặt đất, nữ tử tóc tai rối bời, cả người co quắp thành một khối, khóc đến nghẹn ngào không thành tiếng.
Hoắc Quý phi làm ra vẻ kinh hoảng thất sắc, kêu lên: "Giữa ban ngày ban mặt mà có chuyện vô liêm sỉ thế này sao?! Thật quá đáng! Mau đi bẩm báo Hoàng thượng!" Nói xong lại ra vẻ ghê tởm, phất tay bảo: "Đi lấy một chiếc áo choàng phủ lên cho nàng, đừng để Hoàng thượng nhìn thấy mà bẩn mắt! Mau đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!