Trưởng Tôn Hi đứng một bên lặng lẽ quan sát, trong lòng nghĩ thầm: Hoắc Như Ngọc đây là muốn mượn cớ sớm chiều hầu hạ Sở vương, để bồi dưỡng cảm tình ư? Hừ, tùy nàng thôi, bản thân mình vốn không có nửa câu dị nghị.
Nàng lại ngẫm kỹ hơn, trong lòng thoáng nghi hoặc: Lạ thật, Hoắc quý phi sao đến giờ còn chưa tới làm khó? Nếu bà ta đến chỉ cần nhẹ nhàng nói một câu: "Nơi này vốn là nơi Như Ngọc cần đến, ngươi nên lui đi", thì hay biết mấy.
Hoặc ít nhất, Hoắc Như Ngọc giờ đây cũng nên tự biết điều mà nói một câu đuổi mình đi mới phải.
Đáng tiếc là, kỳ quái thay – Hoắc Như Ngọc căn bản không thèm liếc nàng lấy một lần, ánh mắt chỉ chuyên chú dán chặt Sở vương nằm trên giường.
Ân Thiếu Hạo thấy thế, sắc mặt càng thêm khó coi, trầm giọng quát: "Bổn vương đã nói rồi – nơi này không cần ngươi!"
Hoắc Như Ngọc cúi đầu, dáng vẻ hết sức dè dặt cẩn thận, giọng nói mềm mỏng: "Điện hạ, xin đừng tức giận." Nàng nhẹ giọng giải thích: "Hôm qua cô cô đã nghiêm lời răn dạy, trách ta lòng dạ hẹp hòi, dặn ta phải sửa đổi. Ta cũng biết mình đích thực sai rồi."
"Được rồi, được rồi." Ân Thiếu Hạo chau mày, giọng đầy không kiên nhẫn: "Bổn vương biết rồi. Lui ra đi."
Hoắc Như Ngọc cắn nhẹ môi, chần chừ giây lát rồi khẽ quay đầu nhìn về phía Trưởng Tôn Hi, ánh mắt hơi dao động: "Thật xin lỗi. Ngày hôm qua ta ngỡ ngươi chỉ là một cung nữ, hoàn toàn không biết ngươi là Trưởng Tôn tư tịch. Cho nên mới buông lời thất lễ."
Đây là… tới trước mặt mình để nhận tội sao? Trưởng Tôn Hi khẽ nheo mắt, trong lòng cười lạnh.
Hoắc Như Ngọc chẳng lẽ không biết Sở vương vẫn luôn dây dưa với mình? Nàng đường đường là người định làm Sở vương phi, nếu không hay biết thì thôi, nhưng đã biết rõ mình là đối tượng Sở vương ưu ái, chỉ sợ hận không thể lột da xé thịt mình mới vừa ý! Giờ lại cúi đầu xin lỗi? Chẳng phải mặt trời mọc từ hướng tây sao?
Trên mặt nàng vẫn không lộ nửa phần biểu tình, giọng điệu thản nhiên, nhàn nhạt nói: "Hoắc nhị tiểu thư nói quá lời rồi."
Hoắc Như Ngọc khẽ thở dài một hơi, rồi quay sang Ân Thiếu Hạo, giọng dịu dàng mềm mỏng: "Ta nghĩ, nếu Trưởng Tôn tư tịch là người điện hạ trân trọng yêu mến, vậy ta thân làm vương phi, càng nên hiền lương độ lượng, không nên sinh lòng ghen ghét hẹp hòi."
Ân Thiếu Hạo nghe xong, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, buông giọng hờ hững: "Ồ?"
Trưởng Tôn Hi đứng bên cạnh, ánh mắt cũng lạnh dần, lẳng lặng quan sát nàng kia diễn kịch, muốn xem Hoắc Như Ngọc còn có thể bày ra bao nhiêu trò.
Chỉ thấy Hoắc Như Ngọc vẫn giữ nét mặt tỏ ra ăn năn, giọng đều đều mà mềm mỏng: "Nếu điện hạ thật lòng coi trọng Trưởng Tôn tư tịch, chi bằng đợi khi hồi cung, ta sẽ vào tâu Hoàng thượng cầu một đạo thánh ân, xin ban nàng cho điện hạ. Đến khi ấy muốn phong làm phu nhân hay trắc phi, tất cả đều tùy điện hạ định đoạt. Ta một câu oán than cũng không có."
Dáng vẻ kia hoàn toàn là một chính thất hiền lương độ lượng, sẵn sàng nhẫn nhịn diễn trọn vai tuồng.
Ân Thiếu Hạo không nhịn được khẽ cười lạnh, ánh mắt rét buốt như băng tuyết: "Ngươi thật là hiền huệ quá mức."
Trưởng Tôn Hi nghe đến đây cũng đã hiểu rõ ý tứ, đây là đã đổi biện pháp, muốn lừa mình vào Sở vương phủ, sau đó xử lý mình, cho nên lập tức lạnh giọng cắt lời: "Hoắc nhị tiểu thư chỉ sợ đã nghĩ lầm rồi. Ta chưa từng có ý định làm thị thiếp của Sở vương điện hạ. Bất quá là phụng ý chỉ Hoàng thượng, tạm thời ở đây chiếu cố vài ngày mà thôi. Hảo ý của ngươi, xin thứ cho ta không dám nhận."
Hoắc Như Ngọc hơi nhíu mày, giọng mang vẻ lo lắng: "Ngươi đây là còn giận ta sao?" Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, chậm rãi bước tới gần, giọng điệu mềm mỏng hòa hoãn: "Đều là lỗi của ta. Hôm qua lời lẽ hồ đồ, thẳng thắn quá mức khiến ngươi tức giận. Nếu thật sự trong lòng ngươi khó chịu, cứ mắng ta vài câu cũng được, ngàn vạn lần đừng để bụng. Ta vốn lanh mồm lanh miệng, chứ không phải loại người bụng dạ hẹp hòi không chịu nổi một câu nặng nhẹ."
Trưởng Tôn Hi nghe mấy lời này chỉ cảm thấy ghê tởm, nơi nào còn muốn đẩy đưa với nàng ta. Khóe môi nàng hơi nhếch cười nhạt, giọng điệu khách khí: "Không dám. Hoắc nhị tiểu thư cứ ở lại hầu hạ Sở vương điện hạ cho tốt." Nói đoạn nàng xoay người muốn bước ra ngoài.
Nhưng Hoắc Như Ngọc đột nhiên vươn tay giữ chặt lấy cổ tay nàng: "Ngươi khoan đã." Nói rồi, tháo ngay cây trâm vàng ròng khảm đá quý từ búi tóc xuống nhét vào tay Trưởng Tôn Hi: "Đây là cây cửu chuyển lưu hoa trâm ta vẫn rất yêu quý. Nay tặng cho ngươi, coi như tạ tội vì chuyện hôm qua mà, mong ngươi đừng giận ta nữa."
Trưởng Tôn Hi cau mày, lập tức đẩy trở lại: "Nô tỳ không dám nhận lễ nặng như vậy."
Mình chỉ là một nữ quan nho nhỏ, há có đạo lý để Sở vương phi tương lai đích thân bồi tội? Huống hồ nàng đưa cho mình cây trâm thì tính là gì? Chính thất ban thưởng cho tiểu thiếp sao? Thật quá buồn cười.
"Không sao đâu, ngươi cứ nhận đi." Hoắc Như Ngọc kiên quyết siết chặt tay nàng, thần sắc tỏ vẻ thành khẩn:
Trên tay nàng, cây trâm vàng lấp lánh, chạm khắc cành hoa tinh xảo, cánh hoa rung động nhẹ như muốn nở rộ.
Trưởng Tôn Hi bị nàng nắm chặt, cảm thấy vừa bối rối vừa bực bội, cố sức rút tay mấy lần không thoát, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo: "Hoắc nhị tiểu thư! Ta thật sự không có giận gì ngươi cả, nên không cần phải tạ tội gì hết! Làm ơn buông tay..."
Hoắc Như Ngọc vẫn cố chấp nhét vào tay nàng, giọng kiên quyết không buông: "Nhận đi, nhận lấy đi..."
Ân Thiếu Hạo đứng bên cạnh nhìn một hồi, thấy Hoắc Như Ngọc vẫn khăng khăng níu lấy tay Trưởng Tôn Hi không buông, vẻ mặt đầy "thành khẩn" dây dưa mãi, sắc mặt hắn rốt cuộc trầm xuống, nhịn nửa ngày không được liền quát lớn: "Đủ rồi! Ngươi rốt cuộc có thôi hay không?!"
Hoắc Như Ngọc như bị quát dọa sợ, tay khẽ giật mạnh, cây trâm vàng trong tay liền rơi xuống mặt đất.
Chỉ nghe tiếng "leng keng" vang lên lanh lảnh. Cửu chuyển kim châu đính trên thân trâm xoay tròn lăn mấy vòng rồi dừng lại, ánh vàng lóe lên chói mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!