Chương 93: Bí mật thương lượng 2

Trưởng Tôn Hi dùng một loại ánh mắt "Ngươi khẳng định uống lộn thuốc", nhìn hắn, sau đó cạn lời ngồi xuống, dặn dò Phạn Âm trải đệm lên chân đạp,

---- có ai tàn ác như các hoàng tử không, động một chút liền kêu người ta ngủ ngay chân đạp, chỉ sợ bọn họ còn cảm thấy là ban ân lớn lao! Bất quá ngẫm lại, vẫn là ngủ trên chân đạp tương đối tốt, còn tốt hơn ngủ trên giường một vạn lần!

Nhưng nhớ lại, Giang Lăng Vương đang khỏe mạnh sao lại đau bụng? Hôm nay kinh tâm động phách cả ngày, cũng không có lo lắng cân nhắc đến hắn, rốt cuộc hắn ăn cái gì? Cho dù ngày hôm qua t·iêu ch·ảy, hôm nay cũng phải khỏe rồi chứ? Sao cả một ngày đều không có thấy hắn? Bất quá, vị tiểu tổ tông kia cũng khó chơi, gặp lại vị này,

---- hai tổ tông ở chung một chỗ, chắc chắn mình vỡ đầu.

"Cho người đặt thêm hai cái nệm đi, bằng không cứng ngắt vậy sao ngủ." Thanh âm Ân Thiếu Hạo, đánh gãy suy nghĩ của nàng, "Lát nữa mang cái ghế cao lại đây, đặt ấm trà ngon lên, miễn cho nàng nửa đêm thức dậy tìm nước trà." Bởi vì khoa tay múa chân, động tác quá lớn, động đến miệng v·ết th·ương "Ti" một tiếng, không khỏi nhe răng nhếch miệng.

Trưởng Tôn Hi trừng hắn một cái, "Ngươi có thể ngừng nghỉ một lát được không? Thành thật nằm đi."

Ân Thiếu Hạo dịch trở về nằm yên, cười hì hì nói: "Nghe ngươi."

Trưởng Tôn Hi khí tức quá hóa cười, "Chưa từng thấy ngươi da mặt dày như vậy, thật là......" Cười nhạo một tiếng, "Nếu đổi một cô nương da mặt mỏng, nghe xong mấy lời không biết xấu hổ của ngươi, chắc có thể xấu hổ ch·ết rồi!"

Nàng quay người ngồi ở mép giường, hơi hơi chu miệng, thái độ ngây thơ như nữ nhi khuê các.

Ánh mắt Ân Thiếu Hạo sáng quắc nhìn chăm chú, cảm thấy nàng vừa vui vừa giân, kiều thái động lòng người, càng không cần phải nói, khuôn mặt vốn đã là mắt ngọc mày ngài cực kì thanh lệ, thật là nhìn thế nào cũng nhìn không đủ. Chỉ là nghĩ lại, phải gả muội muội kiều hoa nhuyễn ngọc này cho người khác, cùng người khác sống cả đời, mình có muồn tức giận cũng không được tức giận.

Trưởng Tôn Hi thấy sắc mặt hắn âm tình bất định, chốc lát cao hứng, chốc lát tức giận, còn tưởng rằng vết thương trên ngực phát đau, không khỏi lo lắng hỏi: "Có phải chỗ nào không thoải mái không? Đau nữa phải không? Ta kêu thái y......"

"Không." Ân Thiếu Hạo nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, vừa trơn vừa mềm, như là trân bảo, có thể nào bỏ được chắp tay tặng người? Mình cũng không rõ, mình đã bắt đầu lưu luyến nàng từ khi nào? Giống như ng·ay từ đầu đã dây dưa không thôi, chậm rãi, bất tri bất giác liền khắc trong tim.

Chỉ cần nghĩ đến, tương lai nàng sẽ sống hạnh phúc cùng nam nhân khác, trong lòng lại khó chịu, hận không thể để cả đời nàng đều không gả chồng.

Đúng rồi, rất nhiều nữ quan thật sự cả đời không gả chồng.

Chính là......, nếu như vậy nàng lại sẽ quá tịch mịch đi? Nghĩ như vậy quá ích kỷ.

Nội tâm hắn giao chiến kịch liệt vô cùng, dừng trong mắt Trưởng Tôn Hi, rõ ràng chính là nương thương thế ăn đậu hủ của mình, không khỏi đột nhiên rút tay ra, "Ngươi ngủ đi!" Lập tức nằm xuống trên giường, không để ý tới hắn nữa.

***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***

Sáng sớm hôm sau, Trưởng Tôn Hi đã tỉnh giấc, khẽ vươn vai duỗi lưng, ngáp dài một tiếng: "A…". Nàng dụi mắt, quay đầu nhìn sang, thấy Ân Thiếu Hạo vẫn nằm im trên giường, không hề động đậy, thần sắc có phần quái dị.

Phản ứng đầu tiên của nàng là cúi xuống xem hơi thở của hắn.

"Ách... sao lại không còn thở?" Nàng lập tức biến sắc, hoảng hốt đứng phắt dậy.

Nàng vội áp sát thêm một chút, cẩn thận cảm nhận hơi thở, rồi khẽ đặt tay lên ngực hắn. "Ừm… vẫn còn tim đập... may quá, may quá, hắn chưa chết." Nghĩ vậy nhưng vẫn lấy làm khó hiểu: "Cớ sao tim còn đập mà lại không còn thở?" Nàng không khỏi chau mày, ngẩng đầu nhìn dung nhan tuấn tú hơi tái nhợt kia, dưới bóng tối mờ mờ, đường nét như ẩn như hiện.

Bỗng nhiên, hắn trợn mắt nhìn nàng, trong con ngươi đen nhánh lấp lánh một tia sáng giảo hoạt.

"Haha!" Ân Thiếu Hạo cười lớn, giọng mang theo vài phần đắc ý và trêu tức: "Sợ hãi chứ gì? Ta đã nghe thấy ngươi ngáp từ sớm." Vì cười quá mạnh, động đến vết thương trên ngực, hắn khẽ rên một tiếng, cau mày: "Thật phiền phức! Không biết bao giờ mới khỏi hẳn."

Trưởng Tôn Hi bị hắn dọa đến ngẩn người, rồi giận dữ mắng: "Khỏi gì mà khỏi! Cả đời cứ như thế cho ta!"

"Ồ? Vậy ngươi chăm sóc ta cả đời đi."

"..."

"Chỉ cần ngươi chịu bầu bạn, cho dù cả đời đau đớn đến xương tủy cũng không thành vấn đề."

"Nằm mơ đi!" Trưởng Tôn Hi hậm hực nói.

Trong lòng nàng thầm nhủ: Không thể nói chuyện tử tế với tên vô lại không biết xấu hổ này. Chỉ cần ba câu hai lời là hắn đã lôi nàng vào tròng. Trước kia, Sở vương chưa nhận nàng làm muội muội thì hung tàn vô sỉ, nay đối với nàng không còn độc ác như trước, nhưng cái tính vô sỉ thì vẫn vẹn nguyên, chẳng đổi thay chút nào.

Nàng liền ra ngoài gọi người hầu, rửa mặt súc miệng, điểm tâm xong, lại cho thái y vào thay thuốc, đổi băng cho Sở vương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!