Trưởng Tôn Hi rời khỏi Thái Cực Điện, tâm tình vô cùng phức tạp.
Về tới Sở vương phủ, Ân Thiếu Hạo vẫn còn ở thư phòng, bận rộn chưa từng dừng bước. Phạn Âm thấy sắc mặt nàng không tốt, đặt rương xuống, rót cho nàng một chén trà rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Trưởng Tôn Hi mở rương ra, bất giác ngẩn người.
Bên trong thế nhưng toàn là châu báu trang sức, kỳ trân dị bảo: phỉ thúy ngọc thạch, bích quang óng ánh như mắt mèo, các loại ngọc ngà năm màu rực rỡ, xếp chồng bên nhau, ánh sáng chói lọi tứ phía. Xem ra đều là những món đồ Hứa thị từng dùng qua, hoàng đế nói là đồ do Hứa thị lưu lại cũng không sai, nhưng so với nàng thì thật chẳng có quan hệ gì.
Chẳng qua chỉ là lấy một cái cớ, để phó thác nàng việc an bài cho Giang Lăng Vương mà thôi.
Hoàng đế tất nhiên có tư tâm, nhưng lời nói cũng không phải không có lý.
Sau khi Ân Thiếu Hạo đăng cơ xưng đế, nếu nàng muốn làm một vị Hoàng hậu vững vàng ổn định, thì nhất định phải chống chọi được sự công kích và hãm hại từ Hoắc quý phi cùng Hoắc gia, còn có cả sự chỉ trích của các phi tần xuất thân từ thế gia khác trong tương lai. Bởi vậy, nàng không chỉ cần nắm chắc phủ Phụ quốc công Hứa gia, Chu gia của Phụng Quốc phu nhân trong tay, mà người đệ đệ cùng mẹ khác cha Giang Lăng Vương này, cũng là một thế lực có trọng lượng không thể xem nhẹ.
Bảo toàn Giang Lăng Vương, chính là giúp mình thêm một cánh tay vững chắc.
Trưởng Tôn Hi vén tay áo, nhìn chỗ da thịt tuyết trắng nơi khủy tay lấm tấm điểm đỏ, lại nhớ tới lời hoàng đế căn dặn, không khỏi khe khẽ thở dài. Dù biết rõ đây là mưu tính của hoàng đế để giữ Giang Lăng Vương lại, nàng vẫn không thể cự tuyệt. Không vì Giang Lăng Vương, thì cũng vì chính mình mà suy xét, chuyện này đều phải làm.
Chỉ là, lừa gạt như vậy, khiến nàng lại có chút không đành lòng với Ân Thiếu Hạo.
"Đã trở lại." Ngoài cửa vang lên tiếng gọi, như nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.
Trưởng Tôn Hi vội buông tay áo xuống, sau đó đứng dậy, "Điện hạ." Hoàng đế từng nhắc nhở, không thể vì lúc này tình cảm sâu nặng mà xem nhẹ lễ nghi. Tương lai Sở vương làm hoàng đế, quân uy không thể mạo phạm, hơn nữa dù hắn không chấp lễ nghi, người khác cũng đang đợi bắt lỗi nàng.
"Làm sao vậy?" Ân Thiếu Hạo ánh mắt sáng quắc đánh giá nàng, cười nói: "Hôm nay khách khí như vậy."
Trưởng Tôn Hi cười cười, nửa thật nửa giả giải thích: "Ta chẳng phải sợ mình ở trước mặt chàng quá lười biếng, sau này lại bị người lấy ra làm nhược điểm sao? Dù sao hành lễ cũng không mệt."
Ân Thiếu Hạo thấy nàng giận dỗi mà giọng lại mềm, cũng không để bụng, bước tới ôm nàng cùng nhìn lên bàn, "Nha, phụ hoàng thưởng cho nàng nhiều thứ tốt như vậy, lại làm ta thành ra khó coi."
Trưởng Tôn Hi giải thích: "Hoàng thượng nói, mấy món trang sức này để ta cất làm của hồi môn, áp đáy hòm." Dù sao hoàng đế giữ nàng lại nói chuyện lâu như vậy, cũng cần có cái cớ, "Chàng biết mà, ta không có nhà mẹ đẻ, trong tay cũng nên có chút đồ. Sau này còn phải có người chạy chân, làm việc này việc kia, dù sao cũng cần chút tiền thưởng."
"Vậy cũng không đến nỗi phải dùng của hồi môn của nàng!" Ân Thiếu Hạo mặt trầm xuống, "Chẳng lẽ ta để nàng bán của cải đổi trang sức để sống? Như vậy ta còn là nam nhân sao?!" Hắn nhéo nhéo mặt nàng, "Cho dù là nói đùa, sau này không được nói vậy nữa."
Trưởng Tôn Hi bắt lấy tay hắn, nhíu mày dỗi: "Đau."
"Không đau, nàng chưa biết lợi hại đâu." Ân Thiếu Hạo miệng nói hung dữ, nhưng lại cúi đầu hôn nhẹ một cái, "Đừng nghĩ vẩn vơ, nàng sẽ không thiếu phần thưởng đâu." Sau đó gọi người: "Đi lấy năm vạn lượng bạc từ trong trướng ra đây, đổi hết thành ngân phiếu một trăm lượng hoặc năm mươi lượng, mau đi làm!"
Trưởng Tôn Hi không khỏi ngạc nhiên.
Vừa rồi nàng chỉ là nói bâng quơ, hắn lại tưởng thật? Tuy nàng không có nhà mẹ đẻ, nhưng cũng có một cữu cữu và biểu tỷ tốt, lúc trước khi xuất giá cũng được tặng không ít tiền áp đáy hòm.
"Kiều Kiều, ta đã nói, sẽ không để nàng chịu ủy khuất." Ân Thiếu Hạo ghé sát bên tai nàng thì thầm.
Trưởng Tôn Hi trong lòng khẽ mềm nhũn.
Ân Thiếu Hạo tuy không rõ tâm tình nàng, nhưng cảm nhận được thân thể nàng dần dịu lại, liền cắn nhẹ vành tai nàng, nói: "Có phải lại đang nghĩ tới ta?" Dọc đường này vì đề phòng đánh nhau với Giang Lăng Vương nên vẫn chưa có lúc ân ái, Trưởng Tôn Hi nghĩ hay không không biết, chứ hắn thì thật sự rất muốn. "Hôm nay mọi chuyện đã an bài xong, không bằng chúng ta……"
Trưởng Tôn Hi mặt đỏ hồng, hờn dỗi: "Chàng thật là……"
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa liền truyền vào tiếng gọi lớn: "Sở vương điện hạ, có việc gấp, các tiên sinh thỉnh điện hạ nhanh chóng tới thư phòng một chuyến."
Ân Thiếu Hạo bị cắt ngang thì cực không vui, nhưng hiện tại thời cục chưa định, không dám dây dưa, lập tức dặn dò Trưởng Tôn Hi rồi vội vàng rời đi. Trong lòng lại thấy kỳ quái, rõ ràng hắn mới từ thư phòng trở về sau khi đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc, sao lại có chuyện gấp? Hiện tại Giang Lăng Vương đã không thành mối họa, còn có thể có chuyện gì khẩn cấp?
Chẳng lẽ là bệnh tình phụ hoàng tái phát? Hắn giật mình.
Đến thư phòng, thấy sắc mặt các phụ tá tuy ngưng trọng, nhưng chưa đến mức kinh hoảng.
"Có chuyện gì?" Ân Thiếu Hạo hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!