Chương 127: Đại kết cục 2

"Không biết là ai xúi giục Giang Lăng Vương?" Trưởng Tôn Hi nhíu mày nói.

"Còn có thể là ai?" Ân Thiếu Hạo cười lạnh, "Tự nhiên là người phế Thái tử và Bạch hoàng hậu lưu lại. Bọn họ đã ch·ết rồi mà còn không để người sống được yên, nhất định phải làm long trời l·ở đ·ất mới cam tâm!"

Đây chỉ là lời giận dữ.

Thực tế, trong lòng Ân Thiếu Hạo hiểu rất rõ. Phế Thái tử và Bạch hoàng hậu không cam lòng là một chuyện, còn một lẽ khác, là những kẻ dư nghiệt của phế Thái tử lo sợ mình đăng cơ xong sẽ thanh trừng toàn bộ. Bọn họ tự nhiên không thể khoanh tay chờ ch. ết. Cho nên mới bí mật bồi dưỡng một Giang Lăng Vương ngu ngốc làm con rối, gi·ết mình xong, lại còn có thể được tiếng là "trừ gian trợ chính".

Lấy tính tình đơn thuần vô tri của Giang Lăng Vương, cho dù lên ngôi, cũng chẳng qua là bị người thao túng.

Trưởng Tôn Hi nhíu mày: "Vậy giờ phải làm sao? Đánh sao?" Rồi lại lo lắng nói: "Hoàng thượng vốn đã trúng độc, thân thể vẫn luôn suy yếu, còn đang điều dưỡng. Nếu Giang Lăng Vương lại nghe lời gièm pha, làm ra chuyện gì với Hoàng thượng, chẳng phải là hại đến ngài?"

Nhưng đừng nói chờ thêm mấy ngày, lỡ như một sớm truyền đến tin hoàng đế băng hà thì sao?

Sắc mặt Ân Thiếu Hạo trầm xuống, không lên tiếng.

Xe ngựa chòng chành, Trưởng Tôn Hi cảm thấy tiền đồ cũng phập phồng bất định.

"Điện hạ!" Có người từ xa chạy như bay tới, cách rèm xe, cấp tốc bẩm báo: "Kinh thành khẩn cấp mật báo! Tám trăm dặm truyền thư!"

Ân Thiếu Hạo duỗi tay ra ngoài tiếp nhận, là một chiếc hộp đen phong kín. Hắn xé lớp niêm phong, bóp nát lạp hoàn, nhanh chóng lấy ra tờ giấy nhỏ bên trong, nhưng lại hoàn toàn trống không.

"Trống trơn?" Trưởng Tôn Hi kinh ngạc hỏi.

Ân Thiếu Hạo nhếch môi cười, từ trong ngực lấy ra một bình thuốc nhỏ, nhỏ vài giọt lên mặt giấy, rất nhanh hiện lên một hàng chữ nhỏ. Hắn đọc xong liền mỉm cười, sắc mặt rạng rỡ như ánh xuân ba tháng: "Ha ha, thật tốt quá."

Trưởng Tôn Hi cũng thở phào nhẹ nhõm: "Không có chuyện gì là tốt rồi."

Nếu hoàng đế đã có chuẩn bị, vậy không cần quá mức lo lắng.

Ân Thiếu Hạo ném tờ giấy vào chậu than, "xèo" một tiếng, nháy mắt hóa thành tro bụi.

Xe ngựa tiếp tục chạy, mà không khí trong xe cũng không còn nặng nề như lúc nãy.

Ân Thiếu Hạo cười ôm Trưởng Tôn Hi, thân mật lại gần: "Kiều kiều, chúng ta có thể thả lỏng một chút rồi."

"Đừng xằng bậy!" Trưởng Tôn Hi đẩy hắn ra, hơi hơi đỏ mặt, "Mỗi lần chàng gọi ta như thế, thì không có chuyện gì tốt."

Nàng trừng mắt nhìn hắn: "Cảnh cáo chàng! Hiện tại là trong xe ngựa, bên ngoài người đến người đi, chàng mà xằng bậy ta liền nhảy xuống."

"Không dám." Ân Thiếu Hạo hôn nàng một cái thật mạnh, "Đều nghe vương phi."

Trưởng Tôn Hi cong môi cười.

Chỉ là trong lòng nàng vẫn chưa nhẹ nhõm, hắn đã hóa giải nguy cơ, nhưng bản thân nàng thì chưa.

Vào thành, Ân Thiếu Hạo cho đại quân đóng ở ngoài, chỉ dẫn thân vệ cùng Trưởng Tôn Hi vào thành, chọn khách điếm tốt nhất cho nàng.

Hai người mỹ mãn dùng cơm, tắm rửa thoải mái, rượu đủ cơm no, tất nhiên không tránh khỏi một hồi tiểu nhi nữ dây dưa, lăn lộn đến nửa đêm.

Cuối cùng, Ân Thiếu Hạo thỏa mãn ôm nàng, cười hỏi: "Sao ta cảm thấy hôm nay nàng phá lệ phối hợp?" Hắn hạ giọng trêu chọc:

"Có phải cũng như ta, nhịn lâu rồi?"

"Chàng không nói sẽ ch. ết à?" Trưởng Tôn Hi đá hắn một cái.

"Ha ha." Ân Thiếu Hạo duỗi tay bắt lấy đôi chân nhỏ của nàng, nắm không buông, "Ít nhiều nhờ nàng, lòng ta bớt khó chịu."

Mặt mày hắn rạng rỡ như ánh sao, nhìn nàng chăm chú một lát rồi hỏi: "Linh Tê, gần đây nàng có tâm sự?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!