Chương 64: Trắc Phi

"Thái Tử……" Hứa Tường cao hứng muốn kêu người, kết quả một câu còn chưa nói xong, đột nhiên bị người bịt kín miệng từ phía sau, tức khắc sợ tới mức hồn phi phách tán! Vừa kinh hách, vừa bực bội, rốt cuộc là người nào lớn mật như thế? Đáng tiếc người phía sau căn bản không cho nàng cơ hội quay đầu lại, đã kéo nàng đi.

Mà trên cầu, thân ảnh Chiêu Hoài Thái Tử đã không còn tung tích.

Trong lòng Hứa Tường kinh hãi không thôi.

Mà tấm khăn đang che miệng nàng lại, mùi hương trên đó, thực sự gây ra từng cơn choáng váng, sau đó bị người ném vào hồ nước lạnh lẽo thấu xương! "Bùm" một tiếng, trong hồ bắn lên một mảnh bọt nước trắng xóa.

Người trên bờ ném Hứa Tường xuống hồ, biến mất thật mau.

Hứa Tường bị nước hồ lạnh băng đột kích, vậy mà lại có vài phần thanh tỉnh. Đáng tiếc nàng không phải Trưởng Tôn Hi, không biết bơi. Tuy rằng thần trí hỗn loạn, biết mình rơi xuống nước, lại không có bất luận hành động tự cứu nào. Thậm chí ngay cả kêu một tiếng cứu mạng, đều không phát ra tiếng, nỗ lực há mồm, bất quá là khiến nước hồ tràn vào miệng nhanh hơn mà thôi.

Áo choàng lông khổng tước xinh đẹp nổi trên mặt nước, như một mảng lá bông súng thật lớn tủa ra trong nước.

Hứa Tường muốn vùng vẫy, muốn sống, nhưng vẫn sặc liên tiếp từng ngụm từng ngụm nước, sặc đến cả bụng lạnh lẽo, tứ chi đông lạnh đến mất đi tri giác, rốt cuộc không động đậy nổi.

Dần dần, đóa hoa súng chìm xuống.

Không chỉ cả người Hứa Tường lạnh thấu tim, hơn nữa lồng ngực hít thở không thông cơ hồ đã không còn dưỡng khí, dần dần đánh mất thần trí. Cuối cùng cố gắng nỗ lực mở to mắt lần cuối, lại chỉ nhìn thấy một mảnh nước hồ xanh đen.

"Bùm!" Bỗng nhiên có người nhảy xuống hồ.

Là ai? Trong lòng nàng dâng lên một hy vọng cầu sinh, nhưng sức lực hao hết, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Một nam tử thân hình cao lớn thon dài, vào hồ nước, vớt nàng lên, sau đó mang theo nàng ra sức trèo lên bờ. Trên người cả hai đều treo đầy cỏ nước, dính đầy nước bùn, nước hồ ướt dầm dề nhiễu xuống, thật là một mảnh hỗn độn. Nam tử kia ôm nàng lên cầu Phong Yểu, thật cẩn thận đặt nàng trên mặt đất.

Hắn lau lau nước cùng bùn trên mặt, vẩn đục tan đi, lộ ra một gương mặt tuấn mỹ dị thường.

Không phải ai khác, đúng là Ân Thiếu Hạo.

Trước đó, hắn thấy có tiểu thái giám khẩn trương vô cùng tìm Chiêu Hoài Thái Tử, liền nghĩ có phải hậu viện xảy ra chuyện hay không, hơn nữa hơn phân nửa là chuyện liên quan đến Thái Tử Phi. Cho nên khi Chiêu Hoài Thái Tử nói có chút lạnh, phải đi về thêm y phục, liền biết là lấy cớ. Nghĩ hậu viện có rối loạn, khẳng định lơi lỏng, không chừng có thể lẻn vào một chuyến, cho nên lặng lẽ đuổi theo.

Ân Thiếu Hạo không tiện đến quá gần, cho nên chờ hắn đến, đã không nhìn được bóng dáng Chiêu Hoài Thái Tử ở đầu cầu bên kia, cũng không nhìn thấy ai. Chỉ nghe thấy một tiếng nước "Bùm" một cái, chờ đến khi vòng qua hoa viên, khi nhìn lại, liền thấy một bóng dáng quen thuộc, ngâm mình trong hồ nước.

Vẫn luôn có không ít người oán hận Trưởng Tôn Hi, muốn gi·ết nàng, bao gồm mình lúc trước.

Ân Thiếu Hạo lúc ấy căn bản không kịp cân nhắc cẩn thận, dưới tình thế cấp bách, tự mình nhảy xuống nước cứu người! Giờ phút này cuối cùng "Trưởng Tôn Hi" đã được cứu lên, không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Bởi vì lo lắng nàng ngâm mình trong nước quá lâu, không rảnh nhìn nàng, nhanh chóng đè ép trước ngực nàng, ý đồ bức nước hồ trào ra một ít.

"Lão thất?!" Đột nhiên, sau lưng vang lên tiếng Phần Quốc trưởng công chúa kinh hô.

Ân Thiếu Hạo quay đầu nhìn thoáng qua, không để ý nàng.

Phần Quốc trưởng công chúa vừa kinh ngạc, vừa quái dị, nhanh chóng tiến lên khảy khảy mặt nữ tử trên mặt đất, tiện đà kinh hô, "Tường Nhi! Tường Nhi con làm sao vậy?" Đau lòng nhìn nữ nhi, quay đầu nhìn về phía sau, "Mau lên, tìm đại phu lại đây!"

Tường Nhi? Hứa Tường? Ân Thiếu Hạo lúc này mới phát giác người trên mặt đất không đúng.

Hắn nhìn kỹ gương mặt kia. Má nó! Sao lại là Hứa Tường? Hắn tức khắc giận tím mặt, nếu không phải Phần Quốc trưởng công chúa cũng ở chỗ này, quả thực muốn một chân đá bay Hứa Tường xuống hồ lại! Lập tức xoay người rời đi.

"Đứng lại!" Phần Quốc trưởng công chúa khiển trách: "Ngươi đi đâu? Tường Nhi rơi xuống nước là chuyện như thế nào?!"

Ân Thiếu Hạo dừng bước chân, "Ta ngẫu nhiên đi ngang qua nơi này, thấy có người rơi xuống nước liền cứu nàng." Trong lòng hối hận không thôi, làm cái gì nhảy xuống nước đi cứu Hứa Tường?! Quả thực tự tìm phiền toái.

Không khỏi mắng mình hồ đồ, chuyện Trưởng Tôn Hi biết bơi sao lại quên mất? Sao không nghĩ tới!

"Ngươi cứu người?" Sắc mặt Phần Quốc trưởng công chúa rõ ràng không tin.

Ân Thiếu Hạo vốn dĩ đã tức giận đan xen, cười lạnh nói: "Chẳng lẽ là ta múc nước hồ tưới trên người nàng? Sớm biết Đại Cô mẫu không tin ta, cũng không nên xuống cứu nàng làm chi, để nàng ngâm mình mát mẻ thì hơn."

"Ngươi……" Phần Quốc trưởng công chúa lửa giận đan xen, khiển trách nói: "Đồ hỗn trướng nói mấy lời gì vậy?!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!