"Biểu tỷ, xin tỷ bớt giận." Trưởng Tôn Hi khuyên nhủ.
Hứa Giới cũng khuyên giải nữ nhi, "Con có thai, không cần nổi giận vì những người không đáng này. Huống hồ chi nếu không giấu trong lòng, cứ làm lớn chuyện ra như vậy, không chừng Phần Quốc……" Dừng một chút, sửa lời nói: "Không chừng nương con lại muốn nháo ra chuyện gì nữa."
Thái Tử Phi thấy phụ thân còn lo lắng cho mình, sửa lại xưng hô với mẫu thân, không khỏi chua xót trong lòng.
Mặc kệ như thế nào, mẫu thân đều là mẫu thân ruột của mình. Nhưng……, đối với phụ thân mà nói, đó chính là nữ nhân lén lút hắn vụng trộm với người! Lại còn……, ngay cả con hoang cũng đã sinh ra rồi.
Chiêu Hoài Thái Tử thấy cảm xúc thê tử lên xuống không ngừng, nói: "Các ngươi cứ để Quỳnh Hoa bình tĩnh trước đã, cô đi ra ngoài nhìn xem."
Hắn tư thái thong dong bình tĩnh ra cửa.
Tới bên ngoài, Hứa Tường thấy là Chiêu Hoài Thái Tử đơn độc đi ra, không khỏi vui mừng khôn xiết. Lập tức kêu người bên cạnh lui ra, sau đó tiến lên một bước, mềm mại phúc thân, "Thỉnh an Thái Tử điện hạ."
Chiêu Hoài Thái Tử đỡ hờ nói: "Miễn lễ, mau đứng lên."
Hứa Tường thấy hắn đối với mình vô cùng khách khí, trong lòng càng vui mừng, xem ra Vô Ưu công chúa cáo trạng đã thành công. Thái Tử điện hạ lúc này nhất định hận chết Trưởng Tôn Hi, trong lòng chắc chắn rất cảm kích mình. Cho nên cố ý dùng Vô Ưu công chúa mở đầu đề tài, hơi nghẹn ngào, "Chuyện đó……, nói gì đi nữa cũng phải trách ta, là ta bị tiểu nhân hãm hại liên lụy công chúa điện hạ."
Chiêu Hoài Thái Tử nhíu mày, "Không thể trách ngươi." Cố ý giải thích cho nàng, "Muốn trách, phải trách những người lòng dạ đen tối đó. Ngươi đâu thể biết trước, bản thân cũng……, aiz, ngươi và Vô Ưu đều là đáng thương."
Hứa Tường ửng đỏ vành mắt, "Trong lòng Thái Tử điện hạ hiểu là được rồi."
Chiêu Hoài Thái Tử hỏi: "Vô Ưu gần đây có khỏe không?"
Hứa Tường lắc đầu, "Công chúa gần đây rất thương tâm khổ sở, vẫn luôn đóng cửa không ra."
Đây vốn là do Chiêu Hoài Thái Tử dặn dò muội muội, bởi vì lo lắng nàng áp không được tức giận, lộ chân tướng, cho nên mới bảo nàng vẫn luôn cáo ốm không ra, tránh gặp mặt Hứa Tường. Dù sao muội muội còn phải nhẫn nãi một đoạn thời gian, mình cũng sẽ diệt trừ tai họa này.
Hứa Tường lại nói: "Thôi, ván đã đóng thuyền, không nói chuyện khổ sở này nữa." Đôi mắt đẹp hơi chuyển hỏi: "À, gần đây thân thể tỷ tỷ thế nào? Hết thảy đều khỏe đi."
"Quỳnh Hoa khá tốt."
Nụ cười của Hứa Tường liền thoáng có một chút cứng đờ, nàng rũ mắt, che giấu thất vọng trong lòng, "Vậy là tốt rồi." Tiện đà ngẩng đầu lên, "Ta nghe nói, cha cũng đón Trưởng Tôn Hi tới Đông Cung? Vậy nàng……, chẳng phải cũng ở bên trong?"
"Đúng vậy." Chiêu Hoài Thái Tử lộ vẻ hết cách, "Không còn cách nào, ai bảo Quỳnh Hoa thích nàng? Cô hiện tại bận tâm Quỳnh Hoa có thai, tạm thời không tiện xuống tay với Trưởng Tôn Hi, miễn cho nàng thương tâm sẽ ảnh hưởng thai khí." Ánh mắt lạnh lùng, lại nói: "Bất quá ngươi và Vô Ưu đều có thể yên tâm, chờ Quỳnh Hoa sinh xong, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho Trưởng Tôn Hi!"
Hứa Tường tự nhận mưu kế thành công, chính tai nghe được Chiêu Hoài Thái Tử nói muốn giết Trưởng Tôn Hi, tự nhiên là lòng tràn đầy vui mừng. Chỉ là cảm thấy thời gian không khỏi quá dài, chờ tỷ tỷ sinh xong hài tử, vậy ít nhất cũng là chuyện nửa năm sau. Lại nói, tỷ tỷ……, nếu lần đầu đã sinh được con trai, tâm tình càng chìm thấp xuống.
Chiêu Hoài Thái Tử đi vào vài bước, thấp giọng nói: "Tường Nhi, sau này ngươi thay cô trông chừng Trưởng Tôn Hi, có động tĩnh gì, thì tới đây nói với cô." Còn bày mưu tính kế, "Dù sao Quỳnh Hoa đang có mang, ngươi là muội muội nàng, lại đây thăm tỷ tỷ thêm vài lần, cũng là chuyện bình thường."
Hứa Tường vẫn luôn khuynh mộ Thái Tử mà cầu không được, Thái Tử trước sau vẫn bảo trì khoảng cách, nào có lúc đơn độc ở riêng thân mật như thế? Thân hình nam tử thon dài, hương Long Tiên Hương nhàn nhạt, cùng với cảm giác nam tử thành niên khiến người mặt đỏ tim đập, không tự kìm hãm được đỏ mặt, thanh âm vừa nhỏ vừa mềm, "Thái Tử điện hạ yên tâm, Tường Nhi….
Tường Nhi nhất định thường xuyên lại đây."
Không sai! Mình thông minh, xinh đẹp hơn tỷ tỷ, Thái Tử điện hạ không có đạo lý không thích mình. Trước đó xa cách mình, chỉ bởi vì e ngại mặt mũi tỷ tỷ, ngượng ngùng quá thân cận với em vợ mà thôi.
"Trời lạnh như vậy." Chiêu Hoài Thái Tử rất ôn nhu kéo kéo áo choàng cho nàng, quấn chặt chút, sau đó ôn nhu cười nói: "Đừng đứng nơi này lạnh cóng nữa, đi đi, chúng ta đi vào trước rồi nói chuyện."
Cử chỉ thân cận như thế, thiếu chút nữa làm Hứa Tường choáng váng ngay tại chỗ.
Đặc biệt là, khi nàng thẹn thùng kinh hỉ nâng đôi mắt lên, nhìn nam tử thanh nhã như ngọc, tuấn mỹ vô trù trước mặt, nhìn nhu tình trong mắt hắn, cảm thấy cả người đều như tràn ngập trong vui sướng. Cả đời này, đều không hạnh phúc, ngọt ngào giống giờ này khắc này, hận thời gian không thể vĩnh viễn ngừng lại.
"Như thế nào ngây người rồi?" Đôi mắt Chiêu Hoài Thái Tử như một dòng sông biếc, sóng nước lóng lánh.
"Ta……" Trên mặt Hứa Tường vẫn có chút nóng, nhưng động tác không chần chờ, nhanh chóng sóng vai cùng hắn đi về phía trước. Nếu không phải hiện giờ trời sáng trưng, nam nữ cần e lệ, quả thực hận không thể dán trên người Chiêu Hoài Thái Tử.
Tới thư phòng, Chiêu Hoài Thái Tử đi trước một bước vào cửa.
Trong lòng Hứa Tường ôm ấp chút mừng thầm, cố ý bước chậm một bước. Sau đó đi vào, liền dịu dàng hào phóng chào hỏi, "Cha và Hi biểu tỷ đều ở đây à? Thật là náo nhiệt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!