Giảm phúc? Đoản mạng? Trưởng Tôn Hi cười nhạo trong lòng, —
- hắn cũng sắp giết mình rồi, còn nhắc đến phúc mạng làm gì nữa? Thích lăn lộn như thế nào thì lăn lộn như thế đó đi, dù sao bất quá cũng chết thôi, mình không quan tâm nữa.
Sở vương điện hạ chưa từng mặc y phục cho người ta, trước nay đều là người khác hầu hạ hắn. Hơn nữa y phục nữ tử quá mức linh tinh, lăn lộn sau một lúc lâu, thật vất vả tròng được hai ống tay áo, còn phải vòng tay ra sau lưng buộc đai lưng. Đứng trước mặt buộc lại nửa ngày đều không được, đẩy đẩy nàng, "Mau xoay người sang chỗ khác! Ngươi là người chết hả?!."
Chưa chết, nhưng cũng sắp chết rồi.
Trưởng Tôn Hi lạnh lùng liếc hắn một cái.
Ân Thiếu Hạo bực nói: "Ngươi là lợn chết không sợ nước sôi, có phải hay không? Tin bổn vương giết ngươi ngay lập tức không?!"
Trưởng Tôn Hi ngẩng mặt, lộ ra một đoạn cổ tuyết trắng tinh tế.
Không phải mình không sợ chết, mà là chịu đủ loại trò chơi như mèo vờn chuột rồi, cho nên chỉ nghĩ chọc giận hắn, nhanh cho mình một đao kết liễu cho xong! Miễn cho mình chờ đợi hỏng mất cảm xúc, nói không chừng vì mạng sống, sẽ không biết xấu hổ, bằng bất cứ giá nào quỳ xuống đất cầu xin lấy thân hầu hạ mong hắn tha mạng, —
- nháo đến cuối cùng, bất quá là bị nhục nhã một hồi lại chết.
Cùng với như vậy, còn không bằng sớm chết sớm siêu sinh.
Ân Thiếu Hạo thấy được rõ ràng hiểu được tường tận, nữ nhân này……, đúng là đang thật sự tìm chết! Nhưng, mình nháo ra động tĩnh lớn như vậy, đắc tội phủ Phần Quốc trưởng công chúa, đắc tội Thái Tử Phi, chẳng lẽ chỉ vì làm ra một khối thi thể? Còn không tin, thu thập không được một nữ tử nho nhỏ nhu nhược như nàng.
Mang đi trước đã, chờ hỏi ra chút gì đó, liền băm vằm nàng ra cho chó ăn!
Ân Thiếu Hạo tức quá mức bật cười ra tiếng, "Thôi, hiện tại bổn vương lại không nở để ngươi chết." Hắn thu liễm vẻ mặt phẫn nộ, lại là một bộ dạng phong lưu ngả ngớn, để sát vào cười nói: "Muốn chết, cũng làm ngươi chết trên giường bổn vương."
Thân thể Trưởng Tôn Hi nhẹ nhàng run lên.
Ân Thiếu Hạo cười khẽ, —
- vậy thì đúng rồi, là người thì luôn có nhược điểm. Nữ nhân này luận diện mạo đích xác không có chỗ chê, làn da cũng khá tốt, sau này hung hăng nhục nhã nàng một phen, lại chơi chết cũng không tồi. Bế nàng lên, sau đó đặt nàng đưa lưng về phía mình, cuối cùng chân tay vụng về buộc xong dây lưng.
Sau đó nhổ trâm vàng cùng các đồ vật trên đầu nàng ra, bỏ trong tay áo, chỉ chừa lại một đóa hoa lụa nho nhỏ màu nhạt. Trang điểm cả người nhẹ nhàng, chợt nhìn lại, thật là có vài phần như cung nữ.
Thu thập xong, Ân Thiếu Hạo liền cùng "Cung nữ" Trưởng Tôn Hi lên xe ngựa.
Chạy suốt một đường, cuối cùng tới một chỗ sân yên lặng.
Dọc theo đường đi, Trưởng Tôn Hi không phải không nghĩ tới kêu cứu hay chạy trốn gì đó. Chỉ là Sở vương ở ngay bên người, lại biết võ công, ý đồ chạy trốn rõ ràng là phí công. chết tử tế không bằng lại sống tiếp, sống lâu một khắc, đỡ một khắc, vẫn nên thành thật một chút tốt hơn, đỡ phải bị tội nữa.
Bởi vì đã chuẩn bị chấp nhận cái chết, ngược lại không còn sợ như vậy nữa.
Ngẩng đầu đánh giá hắn một chút.
Mặt trời chiều ngã về tây, ánh mặt trời vàng óng như lớp phấn vàng, bám trên người hắn. Bộ trường bào vốn có hoa văn chìm thêu bằng chỉ bạc, tỏa ra sắc vàng nhàn nhạt, hai loại quang mang tranh nhau lập lòe, khiến đôi mắt hắn cũng nhiễm sắc lưu li cực nhạt, như ngôi sao trên bầu trời đêm, lúc sáng lúc tắt làm người không nắm bắt được.
Dung nhan hắn tuấn mỹ, không thể bắt bẻ, đáng tiếc tâm địa lại nguy hiểm như rắn độc.
Nếu có thể, thật muốn xé rách cái mặt nạ trên khuôn mặt kia ghê!
Ân Thiếu Hạo chưa bao giờ bị nữ tử nhìn đánh giá như thế, giật mình, trào phúng cười nói: "Ngươi da mặt dày, lá gan to, trong số nữ nhân bổn vương đã từng gặp, thật có thể nói là nhân tài kiệt xuất." Hắn đến gần hơn một ít, cơ hồ dán mặt hắn trên mặt nàng, "Xem đủ chưa? Mê rồi hả? Hay là tính khóc la nói yêu bổn vương, cầu bổn vương tha cho ngươi một mạng."
Trưởng Tôn Hi bước tới ghế dựa ngồi xuống, khóe miệng cũng hơi nhếch, "Ngươi da mặt dày, trong số nam nhân ta đã từng thấy cũng là người đầu tiên! Ngươi không đứn nhất, người khác cũng không dám đứng thứ hai."
Trước khi chết, lại có một lúc mài răng đi.
"Ha ha!" Ân Thiếu Hạo cười nói: "Ý ngươi là không nghĩ có kết quả tốt hả?."
Trong mắt Trưởng Tôn Hi hiện lên một mảnh châm biếm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!