Chương 6: (Vô Đề)

Tuy đều là sự thật, nhưng Tô Uyển Mị lại cực kỳ không muốn nghe hai từ này. 

Trong phủ, nàng ta luôn cấm bọn hạ nhân gọi mình là Trắc phi, chỉ cho phép xưng là Tô phi. 

Còn chữ thiếp ấy à—nghe thôi đã khiến nàng ta như bị rút gân lột da.

Quả nhiên, sắc mặt Tô Uyển Mị tái đi trong nháy mắt. 

Giang Liêm có lẽ vì hơi men dâng cao, chỉ tay vào phụ thân ta ngươi ngươi ngươi mãi một hồi, vậy mà không thốt ra được câu nào tử tế.

Cuối cùng vẫn là phụ thân Tô Uyển Mị đứng ra chống đỡ cho con gái. 

Ông ta cười nói: giờ cũng không còn sớm, trông Vương phi có vẻ đã mỏi mệt, chi bằng để Tô phi đưa Vương phi hồi phòng nghỉ ngơi.

Cha con họ chẳng lẽ đã bàn trước rồi? 

Đều thích dùng cái cách gọi Tô phi ấy ghê gớm.

Còn nữa—lão già Tể tướng Tô kia, từ lúc bước chân vào phủ đến giờ còn chưa liếc ta lấy một cái, không hiểu từ đâu mà nhìn ra ta đã có vẻ mỏi mệt. 

Phụ thân ta vừa đuổi Tô Uyển Mị xuống bàn, ông ta liền mượn cớ khuyên ta cũng nên rời yến tiệc, không lẽ làm cha thì ai cũng thích vì con gái mà xắn tay áo vào trận đối đầu?

Nhưng mà đề nghị đó lại đúng ngay ý ta. 

Ta lập tức bật dậy, vươn vai, ngẩng cao đầu đầy đắc ý mà liếc nhìn Tô Uyển Mị một lượt. 

Sau đó, không chút khách khí, ta đưa tay ra, ra hiệu muốn nàng ta đỡ ta đứng dậy!

Ánh mắt mà Tô Uyển Mị nhìn ta lúc ấy, sắc bén như mưa kiếm rừng dao. 

Nhưng ta chẳng chút nao núng, cứ thản nhiên chìa tay, mặt đầy vẻ chờ đợi.

Giang Liêm đứng bên tức thì muốn xông tới dạy dỗ ta, nhưng bị Tô Uyển Mị giơ tay ngăn lại.

Khách khứa quá nhiều, nàng ta không dám và cũng không thể để Giang Liêm có bất kỳ hành động nào gây ra lời dị nghị. 

Cuối cùng, nàng chỉ có thể cắn răng nuốt giận, nén tất cả oán khí xuống đáy mắt, bước lên trước cúi người đỡ lấy ta.

Chà, cảm giác được Tô Trắc phi hầu hạ thế này, thật khiến người ta sảng khoái khôn cùng.

Vừa ra đến bên hồ sen, Tô Uyển Mị liền lập tức gỡ bỏ lớp mặt nạ ôn nhu đoan trang, để lộ gương mặt dữ tợn đến méo mó.

Ta nhìn mà sợ muốn chết,  nhưng vì đại cục, vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, nở một nụ cười khinh bỉ rồi chậm rãi buông ra một câu... không thể nào khiến nàng ta nhục nhã hơn:

"Tiểu thư độc nhất của Tể tướng thì sao? Chỉ cần bổn Vương phi còn ở trong phủ một ngày, ngươi vĩnh viễn cũng chỉ là một thiếp thất phải hầu hạ chính thê. Là một Trắc phi không bao giờ bước được lên chính đường. 'Tô phi'? Đừng tự lừa mình dối người nữa. Ngươi chỉ là Tô. Trắc. Phi."

Một câu ấy của ta đã thành công chọc giận Tô Uyển Mị. 

Cơn giận khiến nàng ta mất sạch lý trí. 

Dưới ánh mắt của bao nhiêu khách khứa vẫn còn đang lơ đãng nhìn về phía hồ sen, nàng ta bỗng giơ tay, tát thẳng vào mặt ta một cái.

Chát—tiếng tát vang lên giòn tan, trong trẻo đến mức toàn bộ khách khứa đều ngoảnh đầu nhìn lại.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!

📜 Follow Fanpage Họa Âm Ký để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Ta lập tức nắm chặt cổ tay nàng ta, dùng hết sức giữ chặt không cho nàng rút tay về. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!