30.
"Cái giọng nhỏ xíu ngọt như mía lùi lúc nãy của nàng, suýt nữa làm trẫm nghẹn mà c.h.ế. t đấy! 📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage"Họa Âm Ký
"để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^ Nàng cố ý chọc trẫm cười đến c.h.ế. t phải không hả?"
Vừa thấy Lữ thái y rời khỏi, Giang Chẩn đã thò đầu ra khỏi màn trướng, cười tủm tỉm nhìn ta.
Ta quay đầu đi, không thèm để ý đến hắn.
Vừa liếc thấy mặt ta, Giang Chẩn lập tức sững người — ngay sau đó là một tràng cười long trời lở đất.
Hắn cười đến mức lăn luôn từ trên long sàng xuống, suýt nữa còn giật cả màn trướng xuống theo.
"Văn Thanh Giản… nàng, nàng cái mặt của nàng…"
Giang Chẩn cười đến không thở nổi, chỉ có thể phủ phục xuống ghế nhỏ ở cuối long sàng mà đập tay đập đất.
Ta quay đầu nhìn vào gương — xì, chẳng qua chỉ là lông mày kẻ hơi đậm, má hồng tán hơi nhiều, phấn dặm hơi dày thôi mà, có gì to tát đâu chứ?
Đợi đến khi hắn cười đủ, ta mới nghiêm túc kể cho hắn nghe về ánh mắt đáng sợ mà Lữ thái y vừa nhìn ta khi rời đi.
Giang Chẩn vừa nghe vừa cố nín cười, thở hổn hển mà nói:
"Được rồi… trẫm sẽ nghĩ cách, để hắn tự lộ đuôi cáo ra."
Ta muốn hỏi tiếp hắn định làm gì cụ thể, nhưng đáng tiếc —
một là đến giờ lâm triều rồi,
hai là… mỗi lần hắn nhìn ta, đều suýt bật cười đến không nói nên lời, hoàn toàn không thể nói được câu nào ra hồn.
Thế là cứ thế cười cười nói nói, vừa lăn vừa bò, cuối cùng Giang Chẩn cũng lên được long liễn đi thượng triều.
Ta nhìn bóng lưng hắn khuất dần nơi cuối hành lang, lòng có chút ngổn ngang.
Một vị hoàng đế đang yên đang lành, đến tay ta lại bị biến thành một tên ngốc như vậy — liệu như vậy có ổn không?
Sau khi Giang Chẩn rời đi, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng kéo đến.
Ta bảo cung nữ rửa mặt cho mình, rồi leo lên long sàng, thoải mái ngủ một giấc ngon lành.
Nghĩ đến Giang Chẩn mà thấy tội — không biết có ngủ gật ngay trên triều không nữa.
Tối nay nhất định phải bắt hắn đi ngủ sớm!
Nhưng xem ra… vẫn là ta xem thường Giang Chẩn rồi.
Tên này vừa hạ triều xong đã tràn đầy năng lượng chạy về, còn kéo tuột ta từ trong chăn ra ngoài!
Ta vẫn còn ngái ngủ, đầu óc lơ mơ, liền lẩm bẩm hỏi:
Lại đi đâu nữa vậy…
Giang Chẩn có vẻ hơi bất ngờ, trả lời dứt khoát:
"Đương nhiên là đi xem Tô Uyển Mị rồi."
Ta nghe xong lập tức lộ rõ vẻ không tình nguyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!