Khi trời mờ sáng, ta cuối cùng mệt lả mà thiếp đi, nhưng trong mơ, ta cũng không tìm được câu trả lời.
Sáng hôm sau, chiếc kiệu nhỏ của mưu sĩ phủ Tô lại như thường lệ đi vào nội viện.
Chỉ là lần này, ta không còn lòng dạ nào để dòm ngó nữa.
Gương mặt Đông Tuyết còn chưa hết sưng, lòng ta quặn lại đau thắt, chỉ muốn ở cạnh nàng ấy không rời một bước.
Hôm đó, lẽ ra Giang Liêm có hẹn đến thăm một vị trọng thần, vốn dự tính sẽ mất nguyên nửa ngày.
Nhưng có lẽ... hắn đã bị từ chối tiếp, vì chưa đến một canh giờ, hắn đã tức tối quay về phủ.
Vừa thấy Giang Liêm trở về, phòng của Tô Uyển Mị lập tức náo loạn cả lên.
Từ xa, ta thấy nàng ta gắng giữ vẻ bình tĩnh, vội vàng bước ra đón hắn, cố tìm cách níu chân Giang Liêm lại.
Nhưng Giang Liêm đâu phải kẻ dễ bị che mắt.
Hắn có vẻ đã nghi ngờ từ trước, vừa qua loa đối đáp, vừa sải bước đi thẳng vào phòng Tô Uyển Mị.
Lúc này, trong viện, đám kiệu phu hoảng loạn, biết chuyện không ổn, vội vàng nhấc kiệu rời đi.
Ngay khi bọn họ rời đi, từ trong phòng Tô Uyển Mị, một người đàn ông lao ra như bay.
Gã nhìn quanh, không thấy chiếc kiệu chờ sẵn, thoáng sửng sốt một chút, rồi ngay lập tức tung mình nhảy qua tường viện, chạy thẳng về phía cửa sau.
Chỉ tiếc là ã đánh giá thấp Giang Liêm quá rồi.
Ta tận mắt chứng kiến: gã còn chưa kịp chạy đến hậu môn, toàn bộ phủ Hiền vương đã bị Giang Liêm ra lệnh phong tỏa.
Một con ruồi cũng đừng hòng bay ra ngoài.
Lâu lắm rồi ta mới được thấy một màn kịch hay như thế này, trong lòng thật sự sôi m.á. u mà hả hê, đúng kiểu đáng đời.
Chỉ là niềm vui đó không kéo dài lâu.
Vì tên nam nhân kia rất rõ đường đi nước bước trong phủ Hiền vương.
Ta còn chưa kịp định thần thì hắn đã chạy thẳng về phía Phật đường!
Ta sợ đến tim suýt nhảy khỏi lồng ngực, vội vàng quay đầu chạy thục mạng vào trong phòng, rồi đẩy cửa cài chốt thật chặt, lấy cả thân mình chống lên cánh cửa.
Trong lòng không ngừng gào thét:
"Tô Uyển Mị! Ngươi lại dám giấu người trong phòng, còn để hắn chạy về phía ta?! Giang Liêm sắp biết hết rồi, mạng ai còn giữ được đây?!"
Nhưng cũng chẳng có ích gì.
Cánh cửa Phật đường này, đến một con ch. ó cũng chặn không nổi.
Tên nam nhân kia chỉ đẩy hai ba lần, ta liền bị hất văng xuống đất.
Cửa bật mở, phát ra tiếng két nghe chói tai đến lạ thường.
Ta hoảng hốt ngẩng đầu lên, chỉ sợ cánh cửa sắp đổ sập lên người.
Và vừa ngẩng đầu liền đụng ngay vào ánh mắt đầy hoảng loạn của Giang Chẩn.
Đã lâu không gặp rồi…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!