4.
Không biết đã bao lâu trôi qua, kiệu nhỏ của Giang Chẩn cuối cùng cũng dừng lại.
Lại một tiếng kẽo kẹt vang lên thật to, đánh thức ta khỏi cơn mê man.
Vừa mở mắt ra, liền thấy Giang Chẩn vẫn còn ôm chặt ta cùng ổ chăn trong lòng.
Ta luống cuống định ngồi dậy, nhưng Giang Chẩn phản ứng còn nhanh hơn, lập tức giữ lấy ta, giọng trầm khẽ vang bên tai:
"Không sao, trẫm đưa nàng xuống. Đừng động đậy, cẩn thận gió lùa."
Ta đỏ mặt khẽ gật đầu.
Giang Chẩn mỉm cười nhẹ một cái, chuẩn bị đứng dậy.
Nhưng… hắn đứng dậy thất bại.
Chiếc kiệu này quá nhỏ, cửa lại hẹp.
Giang Chẩn còn chưa kịp đứng vững, thân mình đã ngã ngược trở lại, ngồi phịch xuống, phát ra một tiếng kẽo kẹt vang dội hơn lúc nãy.
Khoảnh khắc đó, ta chỉ biết âm thầm nghĩ, chắc kiếp này mình không có số hưởng lãng mạn thật rồi.
Sắc mặt Giang Chẩn có phần ngượng ngập, hắn liền đổi tư thế, ôm ta như ôm một đứa trẻ, thẳng người bế ra khỏi kiệu, đưa vào một căn phòng đã chuẩn bị sẵn.
Nơi này rõ ràng là chỗ hắn đã sắp đặt từ trước, bằng không thì ở Trường An, làm gì có kẻ điên nào giữa tháng Sáu lại đốt lò sưởi, khiến cả gian phòng nóng hầm hập như cái lồng hấp vậy.
Giữa gian phòng bên cạnh đặt một tấm bình phong, sau tấm bình phong là một bồn tắm đầy nước nóng đang bốc hơi nghi ngút.
Vừa trông thấy, ta lập tức không nhịn được nữa, hất tung chăn bông, ba bước thành hai, cởi sạch đống y phục ướt sũng trên người, trần trụi chui luôn vào bồn, cả người lẫn đầu ngập trong nước như một quả trứng luộc.
Nước hơi nóng, nhưng dễ chịu lạ thường.
Bao nhiêu dơ bẩn và lạnh giá còn sót lại từ hồ sen dường như đều bị xua tan.
Thân thể nhẹ bẫng, ta đang định tận hưởng đôi chút thì bên kia tấm bình phong đã vang lên giọng Giang Chẩn:
"Đừng ngâm lâu, nơi này là để giúp nàng xua lạnh, không thể ở mãi trong nước được."
Đại lão đã lên tiếng, ta đành ngoan ngoãn nghe lời.
Ta tháo hết trâm cài và vòng ngọc trên đầu xuống, cố gắng gỡ sạch đám rong rêu và bùn nhão còn bám trong tóc.
Nước trong bồn đã có sẵn hạt bồ kết, nhưng mùi tanh lạ từ đáy hồ vẫn không tài nào rửa sạch nổi.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage Họa Âm Ký để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Ta khẽ cười khổ, đưa tay lên ngửi cánh tay mình, cau mày nói:
"Giang Chẩn, giờ người ta có mùi như một con cá vậy."
Giang Chẩn ngoài tấm bình phong bật cười khẽ, giọng mang theo ý cười nhàn nhạt:
"Cá tốt thì không khuấy nước đục, nhanh rửa cho sạch rồi ra đi. Nơi này vẫn chưa thật sự an toàn, đợi ta đưa nàng thoát thân rồi, lúc ấy muốn ngâm bao lâu cũng được."
Ta nhân lúc hắn không thấy, lén đảo tròn mắt một vòng, rồi vội vàng lau khô người, nhanh chóng thay y phục mới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!