Chương 27: (Vô Đề)

Giang Chẩn y phục chỉnh tề, thần sắc phấn chấn ngồi bên án thư, thấy ta trở mình ngồi dậy, liền cười tươi đến mức khóe miệng sắp ngoác đến tận mang tai.

"Tiểu Thanh Thanh, trẫm vừa mới đánh cược với nhị tỷ của nàng một ván. Trẫm cược là nàng thể nào cũng ngủ mê đến mức lỡ cả bữa trưa, quả nhiên không làm trẫm thất vọng!"

Ta còn ngái ngủ, chẳng buồn để ý đến hắn, lắc lư thân mình định nằm xuống ngủ tiếp. 

Giang Chẩn lập tức nhảy vọt lên giường, hai tay giữ chặt lấy tay ta, không cho ta nằm lại.

"Trẫm bận rộn cả buổi sáng lẫn buổi trưa, nàng không thể khen trẫm lấy một câu sao?"

"Chàng đã lớn từng này rồi, còn đòi khen cái gì."

Nghe thế, mắt Giang Chẩn sáng lên một tia gian tà, cười cười nói nhỏ:

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!

📜 Follow Fanpage Họa Âm Ký để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

"Trẫm sáng nay toàn lo chuyện của phủ Hiền Vương đấy. Hình bộ đêm qua đã mở phiên thẩm, sáng nay trẫm duyệt án. Giang Liêm bị tước bỏ tước vị, hiện tại đã bị giam lỏng trong phủ rồi."

Nghe đến đây, ta lập tức tỉnh táo, vội vàng hỏi tiếp:

"Vậy còn Tô Uyển Mị thì sao?"

Giang Chẩn chớp mắt với ta, ghé sát tai, thấp giọng nói:

"Tất nhiên là… đã bị tống vào ngục rồi!"

23.

Ta bật người khỏi giường như bay, tóc dài tung lên, tà áo phần phật, sau đó đáp xuống nền đất một cách vững vàng, phát ra một tiếng bộp.

Thật lòng mà nói… chân hơi bị tê.

"Người đâu! Người đâu rồi! Mau có người đến giúp ta thay y phục!"

Bọn cung nữ bên ngoài nghe tiếng liền cuống cuồng chạy vào, ai ngờ vừa bước qua ngưỡng cửa đã lập tức biến sắc, mặt cắt không còn giọt máu, đầu gối mềm nhũn quỳ sụp xuống đất, miệng không ngừng kêu

"Hoàng thượng tha tội! Hoàng thượng tha tội!"

Ta quay đầu lại, khó hiểu nhìn về phía Giang Chẩn rồi mới sực nhận ra, khi ta tung mình xuống giường vừa rồi… đã kéo cả chăn trùm kín mặt hắn.

Giang Chẩn hất mạnh chăn ra, sắc mặt không thể nào khó coi hơn.

Ta hùng hổ định xông ra ngoài đi đánh đám chó té nước, nhưng lại bị Giang Chẩn ngăn lại. 

Hắn bảo mẫu thân và hai tỷ tỷ của ta đã chờ ở ngoài điện suốt cả buổi sáng rồi, nếu ta còn chút lương tâm, thì mau mau mặc y phục chỉnh tề, ra gặp họ trước đã.

Lúc ấy ta mới sực nhớ ra — Giang Chẩn từng nói, hôm nay mẫu thân và các tỷ tỷ sẽ được vào cung thăm ta.

Than ôi, cũng tại đêm qua quá mức kịch liệt, khiến ta quên béng mất chuyện quan trọng đến thế.

Ta vội vã gọi cung nữ vào giúp thay y phục. 

Cung nữ kia từ dưới đất lồm cồm bò dậy, vẫn còn chưa hoàn hồn, tay run lẩy bẩy đến mức dây lưng cũng không cầm nổi. 

Giang Chẩn đứng bên nhìn mà chỉ biết lắc đầu thở dài, đành phải sai thêm mấy người vào hỗ trợ. 

Mọi người cùng xúm tay vào, cuối cùng cũng giúp ta ăn vận chỉn chu tươm tất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!