Chương 24: (Vô Đề)

Cái gì cơ?! 

Hóa ra chui qua lỗ chó thật sự sẽ mọc đuôi à?! 

Ta còn tưởng là phụ thân bịa ra để dọa ta cơ!

Ta nằm trong lòng Giang Chẩn kêu loạn cả lên, nhưng hắn cứ không chịu buông tay. 

Trái lại còn bày ra vẻ tự đắc, chẳng nói chẳng rằng, chỉ thỉnh thoảng cười lạnh một tiếng, càng lúc càng khiến người ta bực mình.

Qua một lúc lâu, cuối cùng Giang Chẩn cũng thở dài một hơi, chịu buông ta ra. 

Mặt ta đã bị hắn đè đến đỏ bừng, hắn nhìn ta, khẽ lắc đầu, đưa tay nhéo nhéo má ta, như lẩm bẩm nói:

"Không cần vội, cũng phải chọn đúng chỗ. Trẫm… phải làm người quân tử."

Nói xong, hắn sầm mặt lại, trừng mắt lườm ta một cái, bảo ta mau đi mặc đồ vào. 

Ta vội vàng lục trong rương lấy xiêm y thay vào, lúc quay lại còn không quên mang thêm cho hắn một chiếc áo khoác.

Bốn nha hoàn đều không có ở đây, ta đành phải lấy đồ của mình cho hắn mặc, hu hu hu… đống này toàn là hồi môn của ta đó!

Giang Chẩn liếc nhìn chiếc áo trên tay ta, hỏi ta rằng: nếu là tín vật định tình, có thể chọn cái nào nhẹ nhàng hơn được không? 

Ta nói cái này là để che thân lúc hắn thoát khỏi đây, nghe xong, hắn tỏ vẻ chán ghét ném trả lại cho ta ngay.

Hắn bảo hôm nay có mấy tên ám vệ thân thủ phi phàm đi cùng hắn, hắn có thể trèo tường ra ngoài, khỏi cần phải chui lỗ chó nữa.

Vậy chẳng phải cũng gián tiếp cho thấy, Giang Chẩn một mình không trèo nổi tường viện à? 

Có khi còn phải nhờ ám vệ làm bàn đạp người sống mới trèo ra được ấy chứ? Ha ha ha!

Trời cũng đã tối, hôm nay trong phủ toàn bộ đều dồn trọng tâm canh giữ bên phía Tô Uyển Mị, chắc không ai để ý đến nơi vắng vẻ như Phật đường của ta. 

Nhưng nghĩ đến việc Giang Liêm sắp trở về, ta biết Giang Chẩn không thể lưu lại Vương phủ quá lâu.

Rất nhanh, hắn đã thay đồ chỉnh tề, đứng ngay trước mặt ta, nghiêm túc hỏi:

"Vẫn muốn tiếp tục ở lại Vương phủ sao?"

Ta nhìn quanh gian phòng đổ nát này, khẽ cười khổ một tiếng. 

Hôm nay ta đã suýt mất mạng ở đây, nếu còn không rời đi e là cả đời này cũng không thoát khỏi nơi này được nữa.

"Không ở nữa đâu, Giang Chẩn… chàng đưa ta đi nhé."

"Xác định rồi? Không muốn báo thù nữa à?"

Ta khẽ mỉm cười với hắn, dịu dàng đáp:

"Có chàng rồi, ta không cần tự mình ra tay nữa."

Ánh mắt Giang Chẩn thoáng lay động, hắn lại đưa tay lên xoa đầu ta. 

Xoa xong, như thể vừa hạ xong một quyết tâm rất lớn, hắn trầm giọng nói:

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!

📜 Follow Fanpage Họa Âm Ký để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!