Là Giang Chẩn sao?
Là chàng đến cứu ta sao?
Thân thể không chịu nổi nữa, ta cũng chẳng gắng gượng thêm được nữa.
Mí mắt nặng trĩu khép lại, ta rơi vào một giấc mộng tối đen thật dài — muốn tỉnh cũng không thể tỉnh.
Không biết đã bao lâu trôi qua, bên tai ta vang lên những âm thanh xao động rất khẽ.
Ý thức dần trở lại, ta gắng gượng mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trong lòng Giang Chẩn.
Người vừa rồi cứu ta… quả nhiên là chàng.
Tim ta bỗng như mềm ra, không kìm được mà nhìn chàng cười ngây ngốc.
Nhưng chẳng hiểu vì sao, bộ dáng của chàng lại có chút chật vật — tóc rối tung, trên mặt còn vài vết trầy xước, cổ áo mở rộng…
Khoan đã… khoan khoan khoan!
Ánh mắt ta vô thức trượt xuống: đầu tiên là lồ ng n.g.ự. c trần của chàng, rồi… là phần n.g.ự. c trần của ta?
Lại cúi xuống thấp hơn chút nữa…
Còn cần cúi xuống nữa không hả?!
"Giang… Giang… Giang… Giang Chẩn… chàng, chàng…"
Giang Chẩn vừa rồi còn mang vẻ nghiêm túc, lúc thấy ta tỉnh lại, lại nghe ta lắp bắp như thế, cả vẻ trầm trọng kia lập tức tan biến sạch.
Thay vào đó là nụ cười vừa lưu manh vừa xấu xa:
"Văn Thanh Giản, quần áo của nàng là do trẫm cởi đấy, sao nào?"
"Chàng… chàng…. không… không biết… biết xấu hổ sao?"
Ta còn chưa kịp nói được câu nào ra hồn đã cắn trúng đầu lưỡi, chỉ thấy trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng, thậm chí còn mệt mỏi hơn cả lúc vừa từ hồ sen bò lên, toàn thân mềm nhũn như sắp lật ngửa ra sau.
Giang Chẩn vẫn cong khóe môi cười, đúng lúc đưa tay đỡ lấy thắt lưng ta.
Khoảng cách vừa nới ra một chút, trong chớp mắt lại bị kéo sát lại.
Thân thể chàng nóng hổi như lửa, còn ta thì lạnh như băng giá, càng dính vào chàng, ta lại càng như muốn tan chảy thành một vũng nước.
Giang Chẩn thu lại nụ cười xấu xa, nhưng không hề buông tay.
Chàng đưa mặt lại gần, dùng môi gạt đi lọn tóc dính bên môi ta.
Khoảnh khắc ấy, ta như bị một con rắn trườn khắp thân mình — tê dại, ngưa ngứa, toàn thân dựng tóc gáy, ngũ tạng đều sôi trào.
Văn Thanh Giản, chàng khẽ gọi tên ta, giọng khàn khàn,
"Nàng có biết không, vừa rồi trẫm thực sự sợ hãi..."
Cánh tay của Giang Chẩn siết chặt hơn nữa, ôm ta sát đến mức không thể sát hơn.
Cổ tay hắn khẽ run, giọng nói cũng cứng ngắc một cách chưa từng có, hoàn toàn không còn vẻ điềm tĩnh ung dung thường ngày.
Giây phút này, hắn không giống một hoàng đế, mà giống hệt Giang Chẩn thuở bé mà ta từng quen biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!