17.
Ta bỗng nhớ lại một buổi trưa mùa hè thuở bé, lúc ta tham ngủ, bị các tỷ tỷ cười khúc khích gọi dậy.
Khi ấy, đôi mắt còn mơ màng ngái ngủ, ta được các tỷ thay nhau đút cho từng thìa chè đậu xanh bách hợp mát lạnh.
Nắng hè chói chang, oi ả ngột ngạt, nhưng vị ngọt mát nơi đầu lưỡi, thấm tận cổ họng, khiến người ta chỉ muốn nhắm mắt mà thở dài khoan khoái, bao mỏi mệt cũng tiêu tan như khói.
Mà vòng tay của Giang Chẩn, chính là một thìa chè đậu xanh mát lạnh giữa ngày hạ dữ dội.
Những năm tháng sống trong phủ Hiền vương, những ngày phải lo lắng đề phòng, những vết thương khắc sâu vào ký ức…
Giờ đây, đều đang tan dần đi, trong vòng ôm dịu dàng của Giang Chẩn.
Thời gian chưa từng đối xử dịu dàng với ta, nhưng ít nhất, vẫn còn Giang Chẩn tin ta, nhớ đến ta, xót thương cho ta.
Hắn như sợi tơ nhện rủ xuống từ vực sâu — mỏng manh, nhưng lại là hy vọng duy nhất để ta thoát khỏi địa ngục.
Giang Chẩn có chút run rẩy, ôm ta thật chặt vào lòng, tay hắn khẽ vuốt v e mái tóc ta, như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.
Chỉ trong chớp mắt, ta như bị kéo về những tháng năm còn thơ dại — khi ấy, giữa ta và Giang Chẩn luôn tồn tại một thứ ăn ý rất kỳ lạ.
Lúc nghịch ngợm, hai đứa luôn nghĩ ra trò giống nhau; đến khi bị mắng, lại chẳng hẹn mà đồng cảm, cùng chịu trận.
Mà giờ đây, cái ăn ý thuở niên thiếu ấy, bỗng một lần nữa trỗi dậy trong tim ta, đập rộn ràng không cách nào ngăn được.
Ta tựa vào lòng hắn, cảm nhận nhịp thở, hơi ấm, từng chút một... lại không kìm được khao khát trong lòng.
Ta muốn biết, suốt thời gian chúng ta không gặp nhau, liệu hắn có từng ngày nhớ đêm mong ta hay không.
Ta cũng muốn biết, đêm ấy trong phủ Hiền vương, hành động của hắn rốt cuộc là vì điều gì.
Sau khi rời đi, hắn đã nghĩ gì? Đã có bao giờ muốn quay lại tìm ta chưa?
Nhưng trên hết, ta muốn hỏi — với người con gái đang nằm trong vòng tay hắn lúc này, rốt cuộc hắn mang trong lòng là thứ tình cảm gì?
Nhưng ta đã không mở miệng.
Đã chọn giả ngốc thì cứ tiếp tục giả ngốc đi thôi.
Nếu giấc mộng đẹp này rồi sẽ có ngày tan vỡ, ta tình nguyện đợi đến khi thoát được khỏi phủ Hiền vương, mới tự tay đ.â. m vỡ nó.
Ta thật sự luyến tiếc hơi ấm trong vòng tay Giang Chẩn.
Thế nhưng, thời gian dành cho ta và hắn vốn không dư dả gì.
Giang Chẩn vẫn ôm ta trong lòng, bàn tay không nỡ rời khỏi mái tóc ta.
Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên má ta một cái, rồi khẽ hỏi bên tai ta bằng giọng đầy lưu luyến:
"Đừng quay về nữa... được không?"
Nghe hắn nói xong, mặt ta lại đỏ bừng lên, khóe mắt liếc qua liền thấy mẫu thân và hai tỷ tỷ đang mím môi cười trộm.
Ta xấu hổ nép người trong n.g.ự. c Giang Chẩn, nhưng trong lòng lại không cách nào ngăn nổi niềm vui lặng lẽ dâng lên.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage Họa Âm Ký để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!