Vài tháng sau, trong thành Trường An bắt đầu có những biến động lặng lẽ, không ai nói gì, nhưng ta nhìn là biết, chắc chắn Giang Chẩn đã âm thầm tiết lộ nội tình cho phủ Quốc công nhà ta.
Trước tiên, phụ thân ta ra làm quan rồi.
Ông ấy cả đời sống an nhàn sung túc, hơn bốn mươi tuổi đầu, đột nhiên tiếp chỉ nhập quan, đến Bộ Lại đảm nhiệm chức Lang trung chính ngũ phẩm.
Dẫu nói chiếu vua khó trái, nhưng Giang Chẩn cũng thật biết gây khó dễ cho người khác, chẳng lẽ hắn không biết cha ta là người thật thà, tính tình lại vụng về, ngoài chuyện yêu chiều thê tử thì chẳng có bản lĩnh gì sao?
Đã vậy, chi bằng bổ nhiệm mẫu thân ta còn hơn ấy chứ.
Sau nữa là hai vị tỷ tỷ nhà ta cũng như thi nhau chạy đua mà lần lượt xuất giá.
Tuy không được phong quang chói lọi như ta năm đó, nhưng nếu xét kỹ, cũng khiến người ta ghen tỵ.
Đại tỷ gả cho Tả Tiền Kỵ, nhị tỷ gả cho Hữu Kim Ngô Vệ.
Hai tỷ phu mỗi người đều thống lĩnh một vệ trong mười hai vệ phủ, xét về thân phận thì phải là miếng bánh béo khiến bao nhà danh môn tranh nhau gả nữ nhi vào.
Mà cuối cùng, cả hai đều rơi vào tay nhà họ Văn chúng ta.
Chẳng lẽ tỷ tỷ ta xuống tay bỏ bùa hả? Không đến mức đó chứ?!
Hôn sự của hai tỷ tỷ được tổ chức rất vội vàng.
Đại tỷ cưới trước, ba ngày sau nhị tỷ cũng lên kiệu xuất giá.
Ta suýt nữa tưởng mẫu thân mắc trọng bệnh, sợ chậm trễ hạnh phúc của con gái nên mới vội vàng đẩy họ đi lấy chồng.
Nhưng nghĩ kỹ thì không giống.
Mấy hôm trước còn nghe người ta kháo nhau rằng mẫu thân lại xuất sắc đoạt giải trong một buổi hội thơ, phong thái vẫn tiêu sái, đĩnh đạc như xưa, nào giống người đang bệnh nặng sắp lìa đời chứ?
Ta vừa phải né tránh từng chiêu công kích trong tối ngoài sáng của Tô Uyển Mị, vừa phải dốc toàn lực dò la tin tức.
Nhưng tất cả những gì nghe được chỉ là lời tán tụng: hai tỷ tỷ là những phu nhân có số hưởng nhất Trường An.
Vừa về nhà chồng đã thu phục được phu quân, cuộc sống hôn nhân trôi chảy êm đềm, ngày nào cũng như mật ngọt.
Phụ thân ta đúng là khiến cả Trường An phải trố mắt ngạc nhiên.
Ai ai cũng cho rằng vị quốc công gia này chỉ là một kẻ hữu danh vô thực, là ông cậu vô dụng được Hoàng thượng ưu ái ban cho cái danh hão.
Nào ngờ, sau khi phụ thân ta nhập triều, lại như cá gặp nước, vụt sáng không ai lường trước được.
Người làm việc cẩn trọng, xử lý công vụ đâu ra đấy, không hề có một sai sót nhỏ nào.
Thậm chí còn thường xuyên nhận được lời khen ngợi từ chính miệng Hoàng thượng.
Chức vị của người thăng tiến nhanh chóng mặt, mới nửa năm đã từ một vị lang trung ngũ phẩm được đề bạt làm Thượng thư bộ Lại.
Lại thêm một bậc nữa thôi, là có thể ngang hàng với phụ thân của Tô Uyển Mị rồi đấy!
Mắt thấy phủ Quốc công họ Sở ngày càng hưng thịnh rực rỡ, vinh hoa như gấm lụa, đám người từng coi ta như người vô hình cuối cùng cũng nhớ ra còn có một vị Hiền Vương phi.
Thiệp mời lần lượt gửi tới không dứt.
Ban đầu, Tô Uyển Mị còn làm bộ làm tịch, tự ra mặt thay ta tiếp khách.
Ai ngờ khách vừa thấy nàng ta liền thất vọng ra mặt, khách sáo vài câu rồi quay người bỏ đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!