Chương 18: (Vô Đề)

Chọn áo của Hạ Thiền cũng là năm người bọn ta bốc thăm mà quyết, đây coi như là một truyền thống nho nhỏ của phủ Quốc công chúng ta.

Thật ra ta cũng hơi lo, sợ lúc đưa cơm sẽ bị người khác phát hiện. 

Nhưng đúng là lo lắng hão huyền — bữa tối hôm nay lại bị Tô Uyển Mỵ thẳng tay gạch bỏ rồi. 

Hết cách, chỉ đành rót cho Giang Chẩn thêm chút nước nóng lót bụng.

Trời đã tối, ai nấy đều đói hoa cả mắt, người nào người nấy cũng rũ rượi, dứt khoát không đốt đèn nữa mà lên giường sớm. 

Không có chăn đệm dư cho Giang Chẩn, hắn cũng chẳng khách sáo, dứt khoát chui luôn vào chăn của ta.

Cũng chẳng có gì to tát cả, dù sao bọn ta vẫn còn nguyên xi quần áo.

"Sau khi tắt đèn, thị vệ tuần đêm trong phủ sẽ đi khắp nơi kiểm tra một vòng, trong đó có cả Phật đường này. Đến lúc ấy nhớ cẩn thận, đừng để bị phát hiện. Chờ họ rời đi, mới có thể đưa ngươi trốn ra ngoài."

Giang Chẩn gật đầu, khuôn mặt đã sát lại gần, đôi môi chỉ cách chóp mũi ta một khoảng bé. 

Không thể không thừa nhận, có thêm một người trong chăn đúng là ấm hơn hẳn. 

Xem ra sau này ta nên rủ Xuân Hoa hay Thu Thực ngủ chung, Hạ Thiền thì thôi, con bé ngủ hay đạp chăn lắm.

"Hồi nhỏ, chúng ta cũng từng ngủ trưa chung một giường mà."

Giang Chẩn nghe ta nói, cuối cùng cũng nở một nụ cười thật lòng. 

Hắn đưa tay xoa nhẹ đầu ta, hạ giọng thì thầm:

"Ừ. Càng lớn lại càng hoài niệm thuở bé. Nghĩ lại, khoảng thời gian nghịch ngợm cùng ngươi mới thật sự là quãng đời vui vẻ nhất của ta."

Nói rồi, hắn khẽ gõ nhẹ mũi ta, ánh mắt chan chứa cảm xúc nhìn sang:

"Thanh Giản, gặp được ngươi thật sự là vận may lớn nhất trong đời trẫm."

Hắn còn chưa kịp nói hết câu, thì ta đã thấy ánh đèn lồng tuần đêm từ xa chiếu lại, vội vàng thúc hắn rụt đầu vào trong chăn. 

Không biết có phải vì quá hồi hộp không, mà khi ánh sáng kia càng lúc càng gần, ta cũng hoảng lên, theo bản năng rụt cả đầu vào theo.

Trong chiếc chăn đen kịt, ta cảm nhận rõ ràng hơi thở phập phồng của Giang Chẩn phả thẳng lên mặt mình, từng nhịp từng nhịp nóng hổi, khiến hai gò má ta như bốc cháy.

"Giang Chẩn, ngươi có biết không, đây là lần đầu tiên ta ngủ chung với một nam nhân đấy. Ha… ha ha, bất ngờ chưa? Cả Giang Liêm, hắn chưa từng lưu lại phòng ta, ngay cả đêm tân hôn cũng không."

Ta cứ nghĩ hắn sẽ bật cười, ai ngờ lại không.

Trong bóng tối, ta cảm thấy một thứ gì đó mềm ấm khẽ khàng đặt lên đôi môi lạnh buốt của mình, chỉ trong thoáng chốc—không quá ngắn, cũng không quá dài.

Giang Chẩn lặng lẽ vươn tay ôm chặt lấy ta vào lòng. 

Ta áp mặt lên gương mặt hắn, mới sực nhận ra má mình đã ướt đẫm…

Nhưng rõ ràng, ta không khóc mà.

Ta nằm trong lòng Giang Chẩn bao lâu rồi nhỉ? 

Chừng một khắc đồng hồ thôi.

Ta không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ lắng nghe tiếng bước chân của lính tuần đêm bên ngoài và cả tiếng tim mình đập như đánh trống.

Cuối cùng, tiếng bước chân ấy cũng xa dần. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!